SÁT THẦN

"Kỳ thật ta đã lưu ý, âm thầm quan sát vật đấy từ rất lâu rồi. Chẳng qua nhiều năm gần đây vật này nó trở nên không yên phận, có lẽ do bắt được càng nhiều võ giả, vết thương của nó cũng dần khôi phục..

Địch Tạp La nghiêm mặt, tiếp tục giải thích: "Những năm gần đây có rất nhiều hư không thông đạo của các tinh vực xuất hiện vấn đề. Có rất nhiều võ giả dùng hư thông thông đạo để vượt qua tinh vực liền biến mất, thậm chí có không ít người dùng không gian truyền tống trận do ta luyện chế cũng biến mất không thấy đâu."

Hắn nhìn về phía Thạch Nham và Hạ Tâm Nghiên, vẻ mặt nghiêm trọng: "Lúc đó ta không hiểu nguỵên nhân, mãi sau này khi ta phát hiện ra một người đã biến mất lại xuất hiện trong đám mây này thì ta mới hiểu ra mọi việc."

Địch Tạp La nhìn đám mây kia, lạnh lùng nói: "Những người biến mất này đều chịu ảnh hưởng của vật kia, bị kéo vào hư không loạn lưu, bị nó bắt mất!"

Hai người Thạch Nham và Hạ Tâm Nghiêm rung động, vẻ mặt không thể tin nổi.

Nếu vật đó có thể ảnh hưởng đến hư không thông đạo, kéo những người dùng nó vào hư không loạn lưu thì việc xuyên qua tinh vực sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm.

Địch Tạp La vốn là người tu luyện không gian áo nghĩa mạnh nhất, lập rất nhiều không gian truyền tống trận cho Cự Lan thương hội. Bây giờ rất nhiều võ giả biến mất làm cho thanh danh của hắn bị ảnh hưởng rất nhiều, khiến cho hắn không thể không tìm hiểu nguyên nhân.

Nếu tất cả đúng như lời hắn nói thì việc sử dụng các hư không thông đạo trong tương lai sẽ làm cho moị người sợ hãi, trực tiếp ảnh hưởng đến thể cục của tinh hải.

"Không chỉ có vậy." Địch Tạp La vuốt chòm râu trắng ngần, nhìn đám mây đen bên cạnh, nói: "Có vẻ như nó còn không chịu ảnh hưởng của tinh không bích chướng. Ngươi vốn tu luyện không gian áo nghĩa, chắc cũng biết lực trùng kích của võ giả bình thường rất khó dẫn tới việc sụp đổ hư không. Thể nhưng bây giờ có rất nhiều võ giả cảnh giới Thủy Thần tam trọng thiên giao chiến cũng có thể làm cho hư không vỡ nát, làm cho tinh vực bị băng giải..

Thạch Nham kinh ngạc.

Hắn bỗng nhiên nhớ lại khi hắn giao chiến với Tinh Hỏa, huyết kiếm của hắn đánh vào chí bảo bản mệnh Thiên Tinh Băng Ngọc Phiến của Tinh Hỏa, làm cho hư không vỡ nát.

Khi đó hắn cảm giác như hư không rất yếu ớt, đánh vỡ nát quá dễ dàng.

Lần sụp đổ hư không đó làm cho hàng vạn võ giả thần tộc bị kéo vào hư không loạn lưu, e là không thể giữ được tính mạng. Bây giờ nghe Địch Tạp La nói vậy thì sắc mặt hắn đột nhiên trở nên khó coi, đưa ra một dự đoán...

Liệu có phải đó là do vật thần bí này tác quái, mục đích là muốn bắt lấy người thần tộc, giống như bắt lấy Tinh Hỏa hay không? Bạn đang đọc truyện được copy tại

"Sở dĩ ta mang Lôi Địch đến đây là vì phát hiện khu vực này có điều kỳ lạ, ở rất gần đây! Giống như... Nó bỗng nhiên mạnh lên không ít!" Địch^Tạp La nói tiếp.

"Ách..."

Thạch Nham sờ mũi, xấu hổ nói: "Lúc trước đánh một trận với Tinh Hỏa, làm cho Hỏa Vũ tinh vực tạc liệt, hơn vạn danh thần tộc bị kéo vào hư không loạn lưu. Không biết lực lượng của nó tăng lên có phải do những người của thần tộc và Tinh Hỏa không?"

Vừa nói xong đã thấy Lôi Địch ngẩn người, vẻ mặt Địch Tạp La thì biến đổi, nổi giận bừng bừng: "Không ngờ lại là do ngươi!"

"Đùng kích động, đừng kích động. Không phải ta đến đây để tìm cách giải quyết sao?" Thạch Nham cười gượng.

"Tiểu La à, đừng quên mục đích của chúng ta, chính sự quan trọng hơn." Lôi Địch cũng vội vàng khuyên can: "Tiểu tử đó dù sao cũng là phúc tinh của Thiên Yêu tộc chúng ta, ngươi giết hắn thì Thiên Yêu tộc cũng không gượng nổi."

"Hừ, ta cũng không dám giết hắn." sắc mặt Địch Tạp La rất kém, giống như chết cha chết mẹ vậy: "Hắn chính là họa hại, là độc của tinh hải, nếu hắn chết thì tinh hải này sẽ thái bình. Chẳng qua bây giờ tinh hải này không ai muốn thái bình cả, ta không muốn đắc tội mấy tên Thiên Tà, Minh Hạo, Huyền Hà kia."

"Chính sự quan trọng hơn!" Lôi Địch lại nói.

Địch Tạp La bình tĩnh lại: "Đúng rồi, chính sự quan trọng hơn. Ta loại bỏ tầng bao phủ bên ngoài, ngươi dùng lôi đình lực hủy diệt nó, sau đó tiểu tử kia dùng thiên hỏa đốt thành tro tàn, thử xem có thể tiêu diệt dần vật đó không."

Hắn đã có kể hoạch rồi.

"Vậy thì chắc chắn rồi!" Lôi Địch cười ha hả, nhìn Thạch Nham: "Ngươi không có vấn đề gì đúng không?"

"Không có vấn đề gì." Thạch Nham nhún vai tỏ thái độ.

Địch Tạp La cũng không nói nhiều, trực tiếp động thủ, phóng thích tinh diệu áo nghĩa.

Hai tay hắn kết ấn, như lạp xả hư không tinh diệu, toàn thân lóe sáng như sao, liên tục vài giây rồi đột nhiên có hàng tỉ lợi nhận rơi xuống như phong ba bão táp, đâm vào đám mây đen kia.

Như một con dao điêu khắc thân kỳ, những lợi nhận đó căt nát đám mây đen bao phủ bên ngoài.

Một đống thịt xấu xí ghê tởm liên tục hiện ra, nhìn như những miếng thịt thối, bao phủ khắp không trung, trông như có hàng vạn cái, giống như còn rất liên kết, hình thành một cổ trận kỳ dị không tên.

Giống như ai đó phóng đại tế bào lên hàng tỉ lần, tiến hàng ngưng tụ tái tạo, làm cho người ta sợ hãi.

"Ầm ầm! Âm ầm!"

Đột nhiên từng đạo tia chớp giống như hàng tỉ con lôi xà thoát ra khỏi Thủy giới của Lôi Địch, nhập vào khối thịt này.

"Xuy xuy xuy!"

Những quả cầu thịt đột nhiên bốc khói, thân thể bị đánh ra thành từng cái lô, phát ra càng nhiều dịch vật.

Bên trong rất nhiều cầu thịt có trói buộc võ giả, mà gân mạch, một của những võ giả này đều hóa thành những xúc tu, bay vòng quanh, quấn về phía mấy người Thạch Nham.

Những xúc tu này còn dính nhớt, hơn nữa còn có mùi cực kỳ tanh hôi, cực kỳ ghê tởm.

Đồng thời một ý thức tà ác cũng được lộ ra, lao về phía mọi người.

"Lôi Đich! Có cảm giác thấy không?" Địch Tạp La đột nhiên hét lên: "Đây là ý thức của sinh vật cấp thấp sao?"

Vẻ mặt của Lôi Địch cũng rất khó coi, nhíu mày ngưng thần điều tra rồi đột nhiên nói: "Cảm giáệcủằngươi đúng rồi. Nó đúng là khinh thường giao lưu với chúng tấfbởi nó cho rằng nó là sinh mệnh đẳng cấp cao, mà chúng ta chỉ là con sâu cái kiến. Đúng là cảm giác này..

Cảnh giới của Thạch Nham, Hạ Tâm Nghiêm là hơi thấp, không thể ra nghênh địch, chỉ có Địch Tạp La mới có thể hiểu được ảo diêụ bên trong.

"Phóng thích thiên hỏa! Dùng lực lượng mạnh nhất để phá hủy nơi này!" Địch Tạp La hét lớn.

Hắn còn chưa nói dứt lời thì Thạch Nham đã bắt đầu phát hỏa, giống như tinh hỏa liêu nguyên, nhanh chóng lan rộng ra xung quanh. Chỉ trong chớp mắt đã hình thành được căn nguyên thiên hỏa bên cạnh hắn, sau đó phân ra hàng tỉ, cùng với những tia chớp lôi đình kia đánh về phía đám thịt này..

"Đùng! Đùng!"

Những bướu thịt này giống như bị liệt hỏa đốt cháy, phát ra tiếng cháy thành tro tàn.

Sinh vật tà dị này đầu tiên bị Địch Tạp La phá bỏ lớp phòng ngự dày nhất, sau đó lại bị tia chớp khủng bố của Lôi Địch oanh kích, cuối cùng bị căn nguyên thiên hỏa thiệu đốt. Ba người hợp lực xuất thủ, giống như tìm được cách diệt sạch vật đấy.

Những bướu thịt này đã bị căn nguyên thiên hỏa bao phủ, đốt cháy mãnh liệt.

"Xem ra cũng không quá khó khăn." Lôi Địch cười gằn, càn rỡ nói: "Không cần quan tâm đến nó. Thiêu đến cả cặn cũng không còn đi, thử xem nó còn làm được gì!"

Địch Tạp La cũng hơi đồng ý với ý kiến này, bởi vì căn nguyên thiên hỏa có thể đốt diệt toàn bộ sinh linh. Thái độ của hắn với Thạch Nham cũng thân mật hơn một chút, nhìn hỏa diễm đang lan ra xung quanh, nói: "Ở đây chỉ là một chỗ. Chỉ tính riêng những chỗ ta biết giống thế này cũng có hơn mười khu, chúng ta lại đi tiếp."

"Ta muốn tìm người." Thạch Nham nhíu mày.

"Người ngươi muốn tìm chắc chắn không ở đây, nếu không ngươi sẽ không đốt thoải mái như thế này. Trước khi chúng ta đến đây chắc chắn ngươi cũng đã tìm rồi." vẻ mặt Địch Tạp La lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn: "Đầu tiên làm cho khu vực này của chúng ta an toàn đã. Có lẽ người ngươi muốn tìm không ở đây, sau khi làm xong chúng ta sẽ đi tìm."

"ơ, đó là vật gì?" Lôi Địch bỗng nhiên hô lên.

Địch Tạp La, Thạch Nham đồng thời nhìn về một phía. Đó là nơi Tinh Hỏa bị bắt, tuy cũng bị thiên hỏa thiêu đốt thế nhưng lại không hề bị hóa thành tro tàn.

Hàn khí lại xuất hiện ở giữa nó, một làn sương mù do lực cực hàn hóa thành từ từ khuếch tán, làm cho thiên hỏa của Thạch Nham bị dập tắt.

"Đó là chí bảo bản mệnh của Tinh Hỏa. Vật đó rất kỳ lạ, theo lời hắn nói thì đó là Thiên Tinh Băng Ngọc Phiến, là thứ hắn kiếm được từ hư vô vực hải, phải mất hơn bảy trăm năm mới luyện hóa được, uy lực cực kỳ đáng sợ!"

Thạch Nham ngưng thần nhìn kỹ, phát hiện ra đống thịt đó lấp lánh ánh sáng băng hàn, đột nhiên kinh hô.

"Vật đến từ hư vô vực hải... "

Vẻ mặt Địch Tạp La căng thẳng, bỗng nhiên nói: "Có thể không bị thiên hỏa của ngươi thiêu đốt, thậm chí hàn khí cũng không giảm, lại còn có thể dùng hàn vụ để dập tắt thiến hỏa không thành thục của ngươi. Thứ này chắc chắn là kì vật."

Lời này vừa nói ra hai mắt Lôi Địch đã tỏa sáng, có điều suy sụp rất nhanh, lắc đầu nói: "Tiếc là không hợp với áo nghĩa của ta."

"Tử Diệu!"

Đúng lúc này Hạ Tâm Nghiên đột nhiên kêu lớn, chỉ tay về một phía.

Dưới hỏa viêm mãnh liệt, một khối thịt đột nhiên vỡ ra, Tử Diệu rơi ra khỏi đó. Ánh mắt nàng hờ hững, không có một tia tình cảm. Nàng vươn tay ra, khối Thiên Tinh Băng Ngọc Phiến kia lập tức biến thành một đạo băng quang, trong phút chốc đã rơi vào tay nàng.

Một ba động cực kỳ khủng bố đột nhiên bộc phát ra từ trong cơ thể nàng, không ngờ không làm gì được Địch Tạp La và Lôi Địch.

Tử Diệu bây giờ có một quang tuyền rực rỡ sau lưng, giống như đang được khuếch tán. Cả người nàng đắm chìm trong thần quang sáng lạn, làm cho người ta có cảm giác nhưmỊỘhg ảo.

Thế nhưng khí tức trên người nàng lại làm cho người ta vô cùng kinh hài. Đó là một loại băng lănh không giống như của con người.

Bình luận

Truyện đang đọc