SÁT THẦN

Trên một khối vẫn thạch, Áo Đại Lệ nhắm chặt mắt, trên người truyền đến từng đợt khí tức linh hồn rung động.

Ba người Thien Mục tộc vây quanh nàng ta, sắc mặt trở nên vô cùng ngưng trọng, do dự không biết có nên xuống tay không.

Minh Hồng hóa thành hung hồn, nhảy vào trong óc Áo Đại Lệ, cả ba người họ đều nhìn thấy rõ, cũng thấy từng đám mây nhập vào Áo Đại Lệ. Bây giờ thấy linh hồn ba động của Áo Đại Lệ cực kỳ quỷ dị, ba người đều cảm thấy không ổn, cho rằng Áo Đại Lệ bị Minh Hồng đoạt xá.

"Hung hồn đó là do Tân Cách luyện hóa, hắn ẩn chứa áo nghĩa tinh diệu của Tân Cách!" Y Phu Lâm nói vậy, chuẩn bị ngưng kết áo nghĩa đánh vào.

"Chỉ sợ chúng ta không phải là đối thủ của hung hồn đó." sắc mặt Á Đương Tư kinh hãi, quay đầu nhìn xung quanh, đột nhiên giật mình: "ơ! Đó là Long Tích lão tổ!"

Ở phía trên biển vẫn thạch, trong năng lượng ba động, phân thân của Long Tích lão tổ, còn cả vợ chồng Đồ Thích Kì đều dần hiện ra, đang lo lắng tìm kiếm.

Chỉ vì chỗ mà mấy người Áo Đại Lệ là một điểm mù không gian do Thạch Nham lựa chọn, thể nên tầm mắt của mấy người Long Tích lão tổ không thể nhìn ra, trừ phi bọn họ tĩnh tâm dùng ý thức linh hồn để cảm ứng, nếu không thì không thể tìm được mấy người Áo Đại Lệ trong thời gian ngắn.

"Có thể nhờ bọn họ giúp đỡ." Á Đương Tư đề nghị.

Mă Hi Toa lập tức lắc đầu: "Bọn họ sẽ giết cả Áo Đại Lệ, như vậy mới có thể diệt trừ hậu họa. Không thể làm như vậy."

Bọn họ không biết tình bạn của Áo Đại Lệ, Thạch Nham và Đồ Thích Kì.

"Vậy phải làm sao? Lực lượng của nàng ta chắc chắn không thểchống lại hung hồn đó, một khi hung hồn đoạt chủ thành công thì chúng ta... đều sẽ xui xẻo." Lòng Á Đương Tư nóng như lửa đốt, trầm ngâm nói: "Nếu không thì chúng ta rút lui trước."

"Cũng chỉ có thể như vậy." Y Phu Lâm do dự một chút, cảm thấy đề nghị này hợp lý. Nếu lưu lại, chẳng những không thể giúp Áo Đại Lệ mà còn có khả năng bị hung hồn đánh chết.

"Chờ ba người kia rời khỏi, không phát hiện ra chỗ này thì chúng ta đi, nếu không sẽ bại lộ." Mã Hi Toa thầm nói, nhìn về phía Áo Đại Lệ: "Thật có lỗi, chúng ta không giúp được ngươi, hy vọng tự ngươi có thể thoát khỏi khống chế."

Phân thân của Long Tích lăo tổ và vợ chồng Đồ Thích Kì tìm kiếm một hồi rồi vội rằng rời đi.

Ba người Á Đương Tư cũng không ở lại lâu, lập tức thoát ra khỏi vẫn thạch đó. Đợi đến lúc bọn họ bay ra khỏi vẫn thạch thì đều ngẩn người.

Phía sau bọn họ không có bất kỳ sự vật nào, thậm chí vẫn thạch mà bọn họ vừa ngồi lên cũng như không tồn tại.

Ba người im lặng, đến tận lúc đó họ mới biết vị trí của bọn họ và Áo Đại Lệ đặc thù thế nào, càng hiểu rõ hơn về sự tinh thông không gian áo nghĩa của Thạch Nham.

Bọn họ vừa mới rời đi chưa được bao lâu thì Long Tích lão tổ và vợ chồng Đồ Thích Kì đã đổi hướng, quay ngược lại đó.

Phân thân của Long Tích lào tổ lập tức chặn đường ba người. Hắn há miệng phun, ngung kết ra một nham thạch bích chướng, vaay khốn ba người Á Đương Tư.

Ánh mắt Long Tích lão tổ nhìn ba người này cực kỳ bất thiện. Hừ một tiếng, hắn chỉ về phía ba người, nói với vợ chồng Đồ Thích Kì: "Hung hồn do Tân Cách hóa thân chạy về hướng này, hắn nhất định sẽ đoạt xá một người mới có thể thoát khỏi dò xét của chúng ta. Chúng ta cũng đã điều tra qua, quanh đây không có bất kỳ khí tức sinh linh nào, chỉ có ba người này vừa hiện ra..."

Sắc mặt Á Đương Tư trắng bệch.

"Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!" Long Tích lão tổ hét to.

Vợ chồng Đồ Thích Kì nhíu mày. Bọn họ biết ba người Á Đương Tư có giao hảo với Thạch Nham và Áo Đại Lệ, thế nhưng bọn họ cũng tin rằng hóa thân hung hồn của Tân Cách rất có thể ẩn trốn trong ba người Á Đương Tư, Mà Hi Toa, Y Phu Lâm, trốn ở trong đầu bọn họ.

Bởi vỉ dù hung hồn đó có chạy nhanh đến đâu cũng không thể lập tức trốn được sự truy tìm của bọn họ. Chỉ có một khả năng - trốn vào trong linh hồn của người khác, lập tức tan vào trong linh hồn của đối phương, như vậy mới có thể tránh được cảm ứng khí tức của bọn họ.

Bởi vỉ nữ tử Mị Ảnh tộc đại khai sát giới, toàn bộ những người ẩn thân ở đây đều đã chết hết.

Một biển vẫn thạch tình mịch, ba người này lại sống sót, quả thật là rất khác thường. Trong mắt bọn họ, hung hồn Tân Cách muốn thoát khỏi cảm giác của bọn họ thì chỉ có cách bám vào trong đầu ba người kia.

Bọn họ không biết, ở điểm mù không gian mà bọn họ không nhìn thấy, còn có Áo Đại Lệ nữa.

"Ba người này... Haizz, thôi vậy, ngươi cứ làm đi." Đồ Thích Kì do dự một chút, vẻ mặt bất đắc dĩ, đồng ý cách làm thà giết nhầm còn hơn bỏ sót của Long Tích lão tổ.

"Nham thạch!"

Long Tích lão tổ khẽ quát, nham thạch bích chướng từ từ ép lại, dân dần bao phủ lấy ba người Y Phu Lâm, làm cho bọn họ kêu gào thảm thiết. Á Đương Tư biết nếu bây giờ không khia ra thì ba người họ sẽ chết rất thảm.

"Không phải vậy! Không phải!" Á Đương Tư hét lớn.

Long Tích lão tổ sửng sốt, trầm giọng quát: "Gì?"

"Hung hồn đó, chúng ta có gặp! Hắn không đoạt xá chúng ta, chúng ta không bị hắn ảnh hưởng. Người hắn đoạt xá ở trong đó!" Á Đường Tư chỉ vị trí của Áo Đại Lệ: "Đó là một điểm mù không gian, mắt thường không thể nhìn thấy, chúng ta vừa từ trong đó đi ra!"

"Từ từ chút đã!" Đồ Thích Kì quát.

Long Tích lão tổ thu tay, do dự buông ra tâm thần, dùng áo nghĩa cảnh giới Bất Hủ đỉnh phong của hắn dò xét. Lập tức hai mắt hắn sáng ngời, hai chùm tia sáng yêu dị bắn vào hướng mà Á Đương Tư chỉ.

"Phốc xích!"

Như nham thạch tan rã, như không gian ăn mòn, khối vẫn thạch và Áo Đại Lệ cùng nhau lộ ra.

Trên vẫn thạch, Áo Đại Lệ khoanh chân ngồi ngay ngắn, vô số u hồn lệ quỷ như núi non trùng điệp, lấy nàng làm trung tâm lan tỏa ra xung quanh. Trên đầu nàng có từng đám mây hồn phách đen kịt, như tinh thần lơ lửng.

Nàng ta ngồi giữa đám u hồn lệ quỷ, thần thái đạm mạc, hai mắt nhắm chặt, mi tâm có một vòng xoáy nho nhỏ, đang hấp thu lực hồn phách.

Á Đương Tư hoảng sợ, hắn chắc rằng Áo Đại Lệ đã bị đoạt xá, cho rằng Áo Đại Lệ chắc chắn sẽ phải chết.

Lúc này nội tâm hắn không hề áy náy, cảm thấy kiểu gì Áo Đại Lệ cũng chết, hắn chỉ vị trí coi như báo thù rửa hận cho nàng.

Trong đám u hồn lệ quỷ, từ vòng xoáy ở mi tâm Áo Đại Lệ, hiện ra một linh hồn rất rõ ràng.

Đó là chủ hồn của Áo Đại Lệ!

"Tìm được ngươi!" Long Tích lão tổ cười gàn, vừa thấy vậy liền không hề nghĩ ngợi, giơ tay lên chuẩn bị tiêu diệt Áo Đại Lệ.

Nhã Vân đột nhiên hét lên: "Từ từ!"

"Hả?" Long Tích lão tổ hỏi.

"Không đúng! Nàng ta không phải Tân Cách!" Đồ Thích Kì cũng phản ứng lại, chỉ về phía chủ hồn đang bay ra khỏi vòng xoáy ở mi tâm của Áo Đại Lệ, nói: "Chủ hồn của nàng ta vẫn khỏe mạnh như cũ, nàng ta chắc chắn không bị đoạt xá, nếu không chúng ta sẽ thấy hồn của Tân Cách chứ không phải chủ hồn của nàng ta!"

Long Tích lão tổ cũng không đần, vừa rồi chỉ bị lửa giận đánh mất lý trí, thấy hai người nhắc nhở cũng phản ứng kịp.

"Tình hình khác với suy nghĩ của chúng ta." Đồ Thích Kì vuốt cằm, trầm ngâm một lát, nói: "Đừng manh động, chúng ta tạm thời nhìn xem thế nào, đến lúc kết thúc sẽ biết có chuyện gì xảy ra."

Long Tích lão tổ nghĩ nghĩ, cũng gật đầu đồng ý, không vội vã đại khai sát giới.

"Vù vù vù vù!"

Chủ hồn của Áo Đại Lệ dũng mãnh thoát ra ngoài, như vu bà đọc lên linh hồn chú quyết, mấy vạn linh hồn trôi nổi bên cạnh nàng bị ảnh hưởng bởi chú quyết đều lượn vòng, chui vào trong mi tâm của nàng.

Một mảng biển linh hồn hiện ra một góc trong vòng xoáy, tràn đầy hồn phách bên trong.

Chủ hồn của Áo Đại Lệ như một tấm lưới, bao phủ lấy những hồn phách này.

Khi chú quyết, một con cự ngạc dữ tợn đột nhiên ngưng hình dưới chân nàng, làm cho sắc mặt Long Tích lão tổ phát lạnh, tâm thần đột nhiên căng thẳng.

Đồ Thích Kì giơ tay lên, làm tín hiệu yên tâm mới khiến Long Tích lão tổ bình tĩnh lại.

Chỉ thấỵ cự ngạc đó được chú quyết của Áo Đại Lệ kêu gọi, há mồm phun ra mấy hung hồn. Những hung hồn này đều là những hung hồn mà nó nuốt vào lúc trước, cũng là năm trong bảy đại hung hồn mà Tân Cách luyện hóa. Những hung hồn đó chịu sự ảnh hưởng của chủ hồn Áo Đại Lệ, cũng toàn bộ tiến vào trong biển linh hồn ở mi tâm của nàng.

Đợi đến khi con cự ngạc cũng biến mất thì hồn đoàn trên đầu Áo Đại Lệ cũng đột nhiên biến đổi, biến thành bộ dạng hung hồn Minh Hồng.

Hung hồn Minh Hồng, hai mắt sâu thẳm lạnh lùng, giống như có trí tuệ tự chủ. Hắn như một bóng ma cực lớn bồng bềnh phía sau Áo Đại Lệ, nhìn Long Tích lão tổ, truyền ra một ý niệm: "Tân Cách bị ta nuốt sống!"

Long Tích lão tổ chấn động, quát: "Ngươi nói gì?"

"Tân Cách bị ta nuốt! Hắn đã chết rồi!" Minh Hồng nói xong bỗng nhiên há miệng. Bên trong miệng khổng lồ u ám của hắn có thể lờ mờ thấy được những mảnh nhỏ linh hồn hài cốt của Tân Cách. Những linh hồn tan phiến này vẫn đang bị tan rã, bị chia thành các khối nhỏ hơn.

"Trời ơi!" Nhã Vân sợ hãi than: "Tân Cách hung lệ nhiều năm như vậy, cuối cùng không ngờ lại bị hung hồn của mình phản phệ! Đúng là báo ứng!"

Đồ Thích Kì cũng giật mình.

"Nói vậy thì Tân Cách... chết thật rồi?" Long Tích lão tổ không tin, hỏi lại.

Đồ Thích Kì và Nhã Vân cùng nhau gật đầu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Long Tích lão tổ thở phào nhẹ nhõm, thần sắc cổ quái: "Chết thì tốt, chết có thể bớt đi rất nhiều phiền toái. Không phải tất cả người của Hồn tộc đều muốn đuổi tận giết tuyệt ta. Đúng rồi, hy vọng cái chết của Tân Cách có thể làm cho Hồn tộc tỉnh táo lại, đừng phát rồ như vậy nữa."

Đồ Thích Kì, Nhã Vân nhìn nhau một cái, lộ vẻ chua sót. Bọn họ hiểu Hồn tộc hơn Long Tích rất nhiều. Bọn họ hiểu, Hồn tộc chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.

Có điều hai người không giải thích gì. Hồn tộc càng chăm chú để ý đến Long Tích tộc thì Long Tích tộc sẽ càng ỷ lại vào bọn họ, sẽ ở một chỗ với Huyền Thiên tộc. Đây là kết quả mà bọn họ muốn.

Mấy người không thảo luận nữa, chỉ nhìn Áo Đại Lệ, nhìn những biến hóa của nàng ta đầy kinh ngac.

Bình luận

Truyện đang đọc