Thiếu niên tiểu Man dẫn theo đoàn người Thạch Nham tới dưới chân cự sơn, cự sơn cao ngất trong mây, ngửa mặt lên trời nhìn thậm chí không nhìn thấy đỉnh núi.
trên cự sơn hùng vĩ, dựng những căn nhà đá đồ sộ, so với vật kiến trúc hùng vĩ nhất mà họ từng thấy thì còn cao hơn nhiều, giống như là những dãy núi nhỏ, tạo cho người ta một loại cảm giác tâm linh rung động.
Ngẩng đầu nhìn cự sơn, đoàn người đều nổi lên cảm giác bản thân vô cùng nhỏ bé, so sánh với Cự nhân tộc, bọn họ giống như là những con chuột, thân cao không tới đùi của đối phương, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn.
Dãy núi Trong mây bị một tầng lực lượng kỳ dị bao phủ, ngay cả Hư Thần cảnh Phí Lan cũng khó có thể đem thần thức xuyên thấu, cảm ứng sinh mệnh bên trong.
Tiểu Man đứng dưới chân cự sơn, thét to: "A thúc, ta đã trở về."
Giọng như tiếng sấm.
Một thanh âm thô hào từ dưới chân cự sơn truyền đến: "Hay, nhanh như vậy đã thông qua thí trưởng thành rồi, giống hết như lúc a đa của ngươi còn trẻ tuổi!"
Tiếng gầm rú vang vọng tứ phương, một đạo cường quang màu vàng đất từ dưới chân cự sơn tách ram kết giới nào đó đaíig bao phủ cự sơn tựa hồ bị xé ra một đạo khe hở.
Một đại hán Cự nhân tộc hùng tráng tới cực điểm, để mình trần, chỉ quấn một cái khố bằng da trăn, cơ nhục cuồn cuộn, gân xanh thô to như cánh tay, cả người trong suốt như, không phải là màu vàng kim.
Con ngươi Phí Lan co núấlại, thân ảnh tuổi già sức yếu lặng lẽ run rẩy, nói khẽ: "Hư Thần cảnh!"
Đám người Thạch ĩ^ham tuy rằng đã sớm đoán được, nhưng vẫn hoảng sợ, thần thái thẩp thỏm.
Thiên địa năng lượng của Sinh mệnh chi tinh cấp bảy vô cùng nồng đậm, dựng dục ra vô số linh dược, nếu có sinh linh khổ tu võ đạo thì cảnh giới tuyệt sẽ không thấp.
Đại hán Cự nhân tộc trưởng thành vừa xuất hiện, đã chứng thực phỏng đoán của mọi người lúc trước, quả nhiên, sinh linh nơi đây đích xác phi thường cường đại, tộc nhân Cự nhân tộc thứ hai họ gặp chính là Hư Thần cảnh.
Đại hán Cự nhân tộc được tiểu Man gọi là a thúc từ chân núi cự sơn thò đầu ra, vẻ mặt tán dương, xoa đầu tiểu Man rồi từ ái nói: "Tiểu Man của Chúng ta trưởng thành rồi, về sau chính là người lớn."
Ngữ khí của hắn lộ ra vẻ thổn thức, có chút cảm khái lại có chút vui mừng, cũng có chút không nỡ, tựa hồ một khi tiểu Man trưởng thành rồi thì sẽ phải gánh vác trách nhiệm nào đó, không thể sinh hoạt không có phiền não như trước đây.
" A thúc, ta dẫn theo bằng hữu về." Tiểu Man rất hưng phấn, chỉ chỉ xuống dưới chân." Tiểu thú rất hay."
Đại hán Cự nhân tộc nghe hắn nói như vậy thì tựa hồ mới phản ứng, cúi đầu quan sát phía dưới, một đôi tinh nhãn to như nắm đấm, thần quang huy hoàng, giống như bảo thạch, sắc mặt của hắn dần dần xuống, gật đầu, lại không nói thêm gì, bảo tiểu Man đi vào trước.
Tiểu Man đi tới chân núi, vẫn thò đầu nhìn đoàn người Thạch Nham.
Đại hán Cự nhân tộc thần thái có chút do dự, trầm ngâm hồi lâu mới vung tay lên: "Vào đi."
Đám người Thạch Nham vẻ mặt chấn động, sắc mặt lại có chút cẩn thận bất an, nghe lời tiến vào cự sơn.
Đại hán Cự nhân tộc quan sát mọi người, cau mày thật sâu rồi nửa ngày mới thở dài một hơi nói: "Ta không biết các ngươi đến từ nơi nào, nhưng Cự nhân tộc ta sẽ không cự tuỵệt người ta từ ngoài cửa, các ngươi đến đây hy vọng sẽ không mang đến mầm tai vạ cho tộc ta."
Đám người Thạch Nham kinh ngạc.
Đại hán Cự nhân tộc không giải thích, gật đầu với tiểu Man, từ ái nói: "A đa ngươi ra ngoài, phải một đoạn thời gian nữa mới trở lại đươc, không thể lập tức biết ngươi đã hoàn thành thí trưởng thành, ngươi mang bằng hữu của ngươi tùy tiện đi chơi đi."
"Được." Tiểu Man cười, ngoắc đám người Thạch Nham: "Đi, tới nhà ta."
Đám người Thạch Nham knosi gì, cẩn thận lưu ý bên cạnh, yên lặng đi theo tiểu Man.
Chân núi không có nhà đá hùng vĩ!" Đại hán Cự nhân tộc kia tựa hồ chỉ phụ trách thủ hộ sự vụ như mở kết giới của chân núi, không đi theo họ.
trên sơn đạo rộng trăm mét, kéo dài tới tận đỉnh núi, tiểu Man đi trước dân đường, nói: "Nhà của ta ở bên trên, các ngươi đi theo ta, chớ đi loạn."
Bên cạnh Sơn đạo dựng rất nhiều cột đá, cột đá này cũng cực lớn, có cái là hình tròn, có cái là hình lăogị CÓ cái thậm chí hình vuông.
Chất của cột đá cũng khác nhau, cái làm bằng sắt, cái làm bằng ngọc, nhưng không có ngoại lệ, trên môi một cột đá đều điêu khắc rất nhiều ký hiệu phong cách cổ xưa, ký hiệu này đều rất đơn giản, giống như chữ tượng hình, có cái như hải dương cuộn sóng, có cái thì bén nhọn như lợi khí, rất dễ dàng đoán ra ý tứ thực sự.
Từng cây cột đá, toàn bộ dựng đứng trên sơn đạo, bên trong cột lờ mờ có năng lượng ba động, không phải đặc biệt rõ ràng, chỉ có dùng thần thức xâm nhập nhìn trộm mới có thể điều tra ra một hai.
" Đừng tra xét lung tung." Thạch Nham khẽ quát một tiếng, cảnh cáo mọi người: "Để cho người ta không vui, chúng ta cũng không có được lợi ích gì cả."
Đoàn người Kiệt Tư Đặc, Tạp Thác vốn muốn mở thần thức tìm hiểu huyền ảo trong đó, bị hắn quát như vậy thì đều sắc mặt xấu hổ, gật đầu tỏ vẻ minh bạch.
Tiểu Man đi trước, mọi người đi sau, tới sườn núi ở phía trước sơn
Trên đường đi, cột đá dày đặc, cứ cách mười thước tất có một cột đá được dựng lên, đi trong chốc lát thì xa xa dần dần xuất hiện những căn nhà đá hùng vĩ, trong nhà đá không ít có tộc nhân của Cự nhân tộc đang ở, tựa hồ nhận thấy được trong núi có ngoại nhân, đều thò đầu ra nhìn, dáng vẻ tò mò .
Đại đa số Trong đó đều là thiếu niên Cự nhân tộc, tựa hồ vẫn chưa trải qua lê trưởng thành, trông rất non nớt, như chưa bao giờ thấy ngoại nhân, trong mắt toàn là vẻ tò mò .
Đi không biết bao lâu, trong tiếng bước chân ầm ầm của tiểu Man, mọi người tới tới một ngã rẽ, tiểu Man tiếp tục dẫn đường, tiến vào ngà rẽ đó, lại đi thêm một lúc, tới một dãy nhà đá cực kỳ to lớn, liên tục mấy chục căn nhà đá dựng giữa sườn núi, nguy nga tráng lệ.
Một căn nhà đá trong đó là to lớn nhất, mà tiểu Man thì dẫn mọi người đi vào trong đó.
Trong những nhà đá khác, dần dần có tộc nhân trưởng thành của Cự nhân tộc thò đầu ra, đều kinh ngạc cúi đầu nhìn đám người Thạch Nham, có người nhíu mày lo lắng, có người thì thần thái đạm mạc, nhiều nhất là sắc mặt cổ quái.
Tiểu Man ngây thơ không biết, giống như không biết hắn đã làm chuyện không thích hợp, rất hưng phấn đi vào căn nhà đá to lớn đó, nói: "Nhà của ta ở đây."
Một lão già Cự nhân tộc râu tóc bạc phơ từ xa đi tới, khi hắn đi qua, tất cả người trưởng thành của Cự nhân tộc đều lộ ra kính ý chân thành, liên tục chào hỏi: "Tộc lão."
Lão già Cự nhân tộc này thân hình có chút gầy yếu, giống như một gốc cây sắp chết héo, trên người không có thần quang lưu chuyển, cơ nhục héo rút, tạo cho người ta một loại cảm giác như tuổi đã xế chiều,
sắp đi rồi.
" Sơn gia gia." Tiểu Man thấy lào già đi tới thì bật cười: "Ta hoàn thành luyện rồi." Hắn lắc lắc cái vòng cổ, đắc ý nói: "So với a đa năm đó thì còn nhanh hơn."
" Hảo hài tử." Lão già Cự nhân tộc xoa mái tóc rối bù như tổ quạ của hắn, hiền lành nói: "Ngươi so với a đa ngươi thì lợi hại hơn, về sau cũng sẽ vượt qua a đa ngươi."
Tiểu Man nắm tay thật chặt, rất kiên định: "Nói về sau ta có thể giúp a đa rồi!"
"ừ, ngươi đã là chiến sĩ chân chính." Lão già than khẽ một tiếng, gật đầu: "Thành chiến sĩ chân chính sẽ không thể vô ưu vô lự giống như trước kia nữa, không thể vĩnh viễn ở lại trên núi."
"Ta muốn bảo hộ các đệ đệ trong tộc!" Tiểu Man nghiêm trang nói.
Lão già lại thở dài, có chút bất đắc dĩ, lập tức nói với tiểu Man: "Mẹ ngươi ở phía sau núi, ngươi đi chào mẹ ngươi đi, ta nói chuyện với bằng hữu của ngươi."
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn"ừ, ta đi đây." Tiểu Man rất nghe lời, lập tức nhìn về phía Thạch Nham, nghiêm túc nói: "Các ngươi đợi ta, ta lát nữa sẽ dẫn các ngươi đi chơi, chổ chúng ta đều là người tốt, sẽ không thương tổn các ngươi đâu."
Thạch Nham cười cười: "Ta biết các ngươi đều là người tốt."
Tiểu Man cười ha ha bước đi.
Hắn vừa đi, từng chiến sĩ Cự nhân tộc ở chung quanh yên lặng tụ tập tới, đứng chung quanh đoàn người Thạch Nham, giống như những cây đại thụ che trời, che khuất ở ánh sáng.
Mọi người lập tức cảm thấy áp lực.
Ngay cả Phí Lan ở đây cũng bỗng nhiên trở nên rất trầm mặc, cau mày ngửa đầu nhìn chủng tộc thần kỳ cực lớn này.
" Các ngươi đên từ nơi nào? Sao lại đên được đây?" Lào già cuôi
cùng cũng hỏi, thanh âm của hắn không vang dội, rất trầm thấp hữu lực.
"Từ Liệt Diễm tinh vực tới, qua hư không thông đạo tiến vào nơi đây." Phí Lan trả lời.
" Chưa từng nghe qua tinh vực này." Lão già lộ ra vẻ kinh ngạc: "Hư không thông đạo là ở đâu, ở trong trong rừng rậm à?"
Phí Lan lắc đầu: "Sau khi Chúng ta xuyên qua hư không thông đạo thì rơi xuống rừng rậm, nhưng hư không thông đạo đã biến mất rồi."
Lão già nhíu mày: "Các ngươi biết được bao nhiêu về nơi này của chúng ta?"
" Hoàn toàn không biết gì cả." Phí Lan tiếp tục trả lời.
" Vậy các ngươi tới vì mục đích gì?" Hắn lại hỏi.
"Ta tìm người." Phí Lan trầm ngâm một chút rồi nói với mọi người bên cạnh: "Bọn họ thì tìm kiếm nơi tu luyện tốt hơn."
" Trưởng giả, chổ các ngươi trừ tộc của các ngươi ra thì còn có sinh linh nào khác không?" Thạch Nham bỗng nhiên nói chen vào.
"Sinh linh khác mà ngươi nói là thế nào." Lào già hít sâu một hơi, ánh mắt nghiêm lại, cau mày hỏi.
Thạch Nham nhìn về phía Phí Lan.
Phí Lan lập tức giải thích: "Chủng tộc mà hắn nói là tinh vực c chúng ta phần lớn đều có, nhưng không có tộc của các ngươi."
"Cố thổ của ta có tộc nhân của Cự nhân tộc các ngươi, ta từng tận mắt nhìn thấy: một cô thi hài." Thạch Nham hô khẽ.
Thân hình lão già chấn động, không nhìn Phí Lan, ánh mắt toàn bộ tụ tập trên người Thạch Nham: "Cố thổ cũng tên là gì?"
"Thần Ân đại lục."