SÁT THẦN

"Ngươi không biết tác dụng của thần hồn?"

Trong mắt Lao Lý hiện lên ý khinh thường đang cố che giấu, kinh ngạc hỏi.

Thạch Nham ngượng ngùng cười, cũng không giải thích.

"Khi võ giả cảnh giới Thông Thần tam trùng thiên bước vào cảnh giới Chân Thần thì có thể ngưng luyện chủ hồn thành thần hồn. Thần hồn có nhiều loại diệu dụng, một là tiêu chuẩn để phân biệt sự khác nhau giữa võ giả Chân Thần và võ giả Thông Thần, một khi luyện thành thần hồn thì sẽ chân chính là võ giả Thần cảnh, linh hồn hầu như bất diệt. Dù bỏ mình cũng có thể mượn thần hồn sống lại, ngoại trừ bị một số công pháp và bí bảo đặc thù phá tan, thần hồn rất khó bị mất đi, có thể nói nó chính là một trong những nguyên nhân khiến võ giả Chân Thần cường đại."

Lao Lý thần tình nghiêm nghị nói.

Thạch Nham ngạc nhiên.

Sửng sốt một lúc, hắn mới cười khổ nói:

"Ở Vô Tận hải dường như không có võ giả cảnh giới Chân Thần, cho nên..."

Sự khinh thường trong mắt Lao Lý nhiều hơn một chút, hắn cười cười, gật đầu nói:

"Thì ra là thế, xem ra võ giả Vô Tận hải các ngươi quả nhiên không bằng đại lục Thần Châu chúng ta. Ở đại lục Thần Châu, chẳng những có võ giả cảnh giới Chân Thần, mà không chỉ có một người. Võ giả Chân Thần ở đại lục Thần Châu là tồn tại đỉnh phong, là người cầm quyền, cũng là trụ cột của đại lục Thần Châu."

Thạch Nham kinh ngạc nói:

"Đại lục Thần Châu không hổ là trung tâm của đại lục Thần Ân."

"Đó là đương nhiên."

Trong mắt Lao Lý hiện lên sự kiêu ngạo:

"Cũng chỉ có đại lục Thần Châu mới có võ giả hiểu tới tận cùng ý nghĩa của võ đạo, cội nguồn của các loại thần thông đều bắt nguồn từ đại lục Thần Châu chúng ta."

Thạch Nham cười cười, gật đầu không nói.

Thông qua Lâm Nhã Kỳ, Dạ Trường Phong hắn đã mơ hồ biết sau Ám Từ Vụ Chướng chính là đại lục Thần Châu, nếu so sánh thì võ giả Vô Tận hải đúng là không thể bằng.

Võ giả đỉnh phong của Vô Tận hải chính là cảnh giới Thông Thần, còn đại lục Thần Châu lại là cường giả Thần cảnh, chỉ nghe cũng biết bên nào lợi hại hơn bên nào.

Cảnh giới Thông Thần ở trong mắt võ giả bình thường đã là Thần, thế nhưng Thạch Nham từng nghe người ta nói võ giả Thần cảnh ở trong mắt cường giả chân chính chỉ là Ngụy thần.

Ngụy thần và Chân thần khác nhau một trời một vực, có người nói võ giả Chân Thần có thần minh ủng hộ, có đại pháp lực nghiêng trời lệch đất, Ngụy thần không thể so sánh.

"Vậy thần hồn tinh thuần có gì diệu dụng gì?"

Trong lòng Thạch Nham nổi sóng, lòng hiếu kỳ quá nặng nên không nhịn được mà hỏi.

"Có người nói, ở sâu trong Ám Từ Vụ Chướng có một vùng đất lạ, sau khi võ giả cảnh giới Chân Thần chết đi bị hoàn ảnh đặc thù ảnh hưởng nên thần hồn vẫn ở trên xác. Trải qua năm tháng bào mòn, thần hồn nơi đất lạ mất đi toàn bộ ký ức, chỉ lưu lại những lĩnh ngộ võ đạo."

Lao Lý hít một hơi thật sâu, ánh mắt cực nóng nói:

"Thần hồn nơi đất lạ không có ký ức, nhưng lại có cảm ngộ võ đạo! Đây chính là cảm ngộ võ đạo của võ giả cảnh giới Chân Thần đấy!"

Thạch Nham kinh hãi nói:

"Ngươi nói là…?"

Lao Lý gật đầu, lửa nóng trong mắt càng thêm cường mạnh:

"Chúng ta một khi lấy được thần hồn tinh thuần có chứa cảm ngộ võ đạo của họ, ngươi thử tưởng tượng xem biến hóa sẽ thế nào?"

Thạch Nham hoảng sợ, tham niệm không ngừng nổi lên.

Hạ Tâm Nghiên vì sao có tiềm lực vô cùng?

Vì sao nàng không có bình cảnh, một khi lực lượng trong người đạt tới một trình độ nhất định thì sẽ trực tiếp vượt qua bình cảnh, tiến vào một cảnh giới mới?

Bởi vì võ hồn Luân Hồi!

Võ hồn Luân Hồi rất đáng sợ, một mặt có thể vận dụng lực lượng luân hồi, nhưng cái khiến người khác khiếp hãi là lĩnh ngộ võ đạo kiếp trước!

Có lĩnh ngộ võ đạo đó, Hạ Tâm Nghiên không cần lo lắng tới bình cảnh, vĩnh viễn không có phiền não tẩu hỏa nhập ma, mỗi khi lực lượng tích lũy đến giới hạn là tự nhiên bước chân vào một cảnh giới mới.

Thần hồn tinh thuần chẳng phải là có hiệu quả như võ hồn Luân Hồi hay sao?

Nếu như có thể không cần quan tâm tới bình cảnh, với võ hồn thần bí trong người, Thạch Nham có thể trực tiếp tăng tiến, trực tiếp bước vào cảnh giới Chân Thần?

Trong lòng rung động ầm ầm!

Ánh mắt Thạch Nham không kiềm chế được nữa bắn ra những tia sáng nóng bỏng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

"Xem ra ngươi hiểu rất rõ những lợi hại của thần hồn tinh thuần."

Lao Lý cười cười, lại rót cho Thạch Nham một chén rượu, mình cũng uống một chén lớn mới nói:

"Mục đích của mọi người tiến vào Ám Từ Vụ Chướng là, nói trắng ra là thần hồn tinh thuần và bí bảo thần kỳ ở sâu bên trong."

Thạch Nham dốc luôn chén rượu vào cổ, lặng lẽ gật đầu, rốt cục cũng hiểu vì sao võ giả đại lục Thần Châu không sợ hung hiểm, không sợ nguy cơ chết người tiến vào Ám Từ Vụ Chướng.

"Đa tạ ngươi nói cho ta biết nhiều bí mật như vậy."

Thạch Nham nhếch miệng cười cười, nhìn cái chén rượu trong tay lại nói:

"Cũng cảm tạ rượu ngon của ngươi."

Lao Lý gật đầu, hữu hảo nhìn hắn cười thân thiện:

"Được rồi, không nói nhiều nữa, thời gian cũng không còn nhiều lắm, chúng ta có thể tiếp tục xuất phát. Ha hả, nếu huynh đệ muốn uống rượu thì lúc nào cũng có thể bảo ta, Huyễn Không giới chỉ của ta chỉ chứa rượu ngon, đủ cho chúng ta uống một thời gian dài."

Thạch Nham cười nói đa tạ.

Không bao lâu sau, Ngả Nhã từ sau núi bay tới rồi vô cùng kinh ngạc nhìn Thạch Nham và Lao Lý, dường như có chút không hiểu vì sao hai người lại ở chung một chỗ, nhưng mà nàng cũng không nói gì chỉ nhìn mọi người gật đầu rồi nói:

"Các vị đã khôi phục xong cả chưa?"

Thải Y, Lao Lý đều gật đầu.

Ngả Nhã liếc mắt nhìn Thạch Nham rồi lấy ra la bàn, một lần nữa xác định phương hướng rồi tiếp tục bay đi.

Mọi người đuổi theo.

Thạch Nham tiếp tục ở phía sau Ngả Nhã, vừa lưu ý động tĩnh xung quanh, vừa nhìn vòng eo đẹp của Ngả Nhã, rồi lại nhìn cái đùi đẹp, cái mông cong.

Trong Ám Từ Vụ Chướng không có khái niệm thời gian, Thạch Nham cũng không biết mình đã ở cùng với 5 võ giả này bao lâu.

Ngả Nhã dẫn đường, một khi phát hiện dị thường sẽ đánh mắt bảo Thạch Nham tiến lên thăm dò.

Mỗi khi Thạch Nham phát hiện yêu thú, thoát thân khỏi những đòn tập kích của chúng là Ngả Nhã sẽ nhanh chóng lao tới tập sát yêu thú.

Lao Lý, Thải Y ở phía sau cũng không cam chịu yếu thế, đều hóa thành từng đạo tia chớp, trong nháy mắt gia nhập chiến trường.

Khoảng thời gian này, Thạch Nham cũng không bàng quan mà cùng với 5 người xuất thủ giết không ít lục cấp yêu thú, tổng cộng có được năm khối yêu tinh.

Trong lúc chiến đấu, Thạch Nham luôn ẩn dấu thực lực chân chính, không dốc hết toàn bộ sức mạnh, cũng không lần nào tiến vào quá cảnh giới Bạo Tẩu, mà chỉ dùng thực lực của một võ giả cảnh giới Niết Bàn nhị trùng thiên bình thường để đối phó yêu thú.

Bởi vậy, thu hoạch của hắn đương nhiên là ít nhất, sau khi dùng khôi phục thực lực là hết sạch.

Vừa quan sát yêu thú, vừa để ý thực lực của đối phương, hắn cũng biết nhiều hơn về mối quan hệ phức tạp của họ.

Ngả Nhã đối với hắn khá lãnh đạm, rất ít chủ động nói chuyện với hắn, nhưng Bác Cách và huynh đệ Lao Lý lại thường xuyên mượn cơ hội trò chuyện với hắn vài câu, nói một số tình huống mạo hiểm trong khi chiến đấu, rồi lại nói tới những điều thần kỳ trong Ám Từ Vụ Chướng.

Dần dần quan hệ giữa hắn, Bác Cách và huynh đệ Lao Lý càng thêm chặt chẽ, ngược lại giữa hắn và Ngả Nhã dường như càng thêm bất hòa.

Ngả Nhã thấy hắn và Bác Cách, Lao Lý hay đi cùng nhau thì cũng có chút phản cảm, càng ngày càng ít nói chuyện với hắn, mỗi khi gặp phải yêu thú cũng không còn nhắc nhở gì nữa, giống như là đang cảm thấy phiền chán, muốn hắn chết sớm một chút.

Nhưng mỗi lần bị yêu thú tập kích, hắn đều có thể thoát thân, chưa một lần hãm thân tuyệt cảnh.

Mỗi khi hóa hiểm thành an, năm người đều cho rằng hắn thật may mắn, và dần dần cái tâm đề phòng một tiểu tử cảnh giới Niết Bàn nhị trùng thiên cũng vơi đi, cho rằng dù hắn có tâm hoài quỷ kế cũng chẳng làm gì được.

Điều này rất hợp với tâm ý Thạch Nham, hắn giống như một bóng ma, mắt lạnh nhìn con mồi, ẩn mà không phát, lẳng lặng chờ thời.

Hôm nay, Ngả Nhã một lần nữa ngừng lại, la bàn trong tay chỉ về phía một hoang đảo đang bay lơ lửng, ý bảo Thạch Nham qua đó xem tột cùng là cái gì.

Thạch Nham không nói một lời, gật đầu cẩn thận bay qua.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp một hòn đảo nhỏ lơ lửng bên trong Ám Từ Vụ Chướng, nó cũng giống như những ngọn núi, không bị trọng lực ảnh hưởng, trôi nổi trong hư không một cách thần kỳ.

Đảo nhỏ cũng không lớn, trên đảo cũng có thực vật hoa cỏ nhưng không có vết tích yêu thú thường lui tới.

Thạch Nham tập trung quan sát, tìm kiếm, dần dần đi tới bên cạnh một hồ nước trong suốt, chợt nghe tiếng võ giả âm trầm giao lưu.

Trong lòng chợt nảy một ý nghĩ, Thạch Nham lặng lẽ ẩn nấp tiến lên quan sát.

Ba võ giả đang để trần nửa trên ở trong hồ rửa vết máu trên người, ba võ giả này đều là đàn ông, một người có cảnh giới Niết Bàn nhị trùng thiên, hai người là cảnh giới Niết Bàn nhất trùng thiên. Trên bãi cỏ cách hồ nước không xa có hai thi thể, tinh khí trên người đã biến mất sạch sẽ, chắc là đã chết một khoảng thời gian.

Thạch Nham núp trong bóng tối, mắt lạnh nhìn một hồi rồi lại lặng lẽ lui về, không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Không bao lâu sau, hắn về tới trước mặt Ngả Nhã, nhíu mày nói:

"Ba võ giả nhân loại, một Niết Bàn nhị trùng thiên, hai Niết Bàn nhất trùng thiên, ba người liên thủ giết hai võ giả, đang ở trong hồ rửa vết máu trên người."

"Có hồ nước?"

Ngả Nhã kinh hô một tiếng.

Thạch Nham gật đầu.

Ngả Nhã có chút kinh hỉ, bỗng nhiên bay đi, tốc độ cực nhanh.

Đám người Lao Lý, Thải Y cũng vội vàng lao tới chỗ hắn, Bác Cách giương giọng dò hỏi:

"Phát hiện cái gì?"

"Ba võ giả, một Niết Bàn nhị trùng thiên, hai Niết Bàn nhất trùng thiên, ba người liên thủ giết hai võ giả, đang ở trong hồ rửa vết máu trên người."

Thạch Nham trả lời.

Đám người Bác Cách, Lao Lý bỗng nhiên cười rộ lên, trong mắt hiện lên những luồng sáng độc ác đột nhiên vọt tới.

Thải Y cũng vui vẻ, cười duyên nói:

"Rốt cục cũng có thể thoải mái tắm rửa."

Bốn người sắc mặt khác nhau nhưng đều nhanh như cắt lướt qua người hắn bay tới đảo nhỏ.

Bình luận

Truyện đang đọc