Gặp lại, Thạch Nham cũng không biết nên nói gì.
Từ sau khi rời khỏi Tử Diệu tinh, Tử Diệu tiến vào Thiên Niết tinh, mà Thạch Nham thì dưới sự an bài của nàng ta tới Luyện Ngục tinh tham gia Cực đạo luyện ngục tràng.
Trên đường, chiến xa bạo toái, hình thành Ám Cức Từ Bạo cuồng bạo mãnh liệt, hắn thiếu chút nữa thì tan xương nát thịt.
Hắn có thể khẳng định, người âm thầm xuống tay nhất định là Áo Cách Lạp Tư.
Đi tới Luyện Ngục tinh không bao lâu thì Áo Cổ Đa bỗng nhiên cường thế muốn giết hắn, nói hắn cấu kết với Huyết Đồ Tạp Thác ý đồ mưu hại Tử Diệu, nếu không phải Lỵ An Na ra mặt ngăn cản thì hắn chắc đã chết rồi.
Hai lần hung hiểm nhất đều có liên quan cực lớn tới Áo Cách Lạp Tư, nhưng hôm nay Tử Diệu tiến đến Thiên Phạt thành, vẫn dẫn theo Áo Cách Lạp Tư, nàng ta rõ ràng không trừng trị Áo Cách Lạp Tư, vẫn coi Áo Cách Lạp Tư là một quân cờ cực kỳ trọng yếu.
Có lẽ, trong mắt Tử Diệu giá trị của Áo Cách Lạp Tư vẫn lớn hơn hắn rất nhiều, cũng có lẽ là nàng ta kiêng kỵ thế lực và lực lượng của Áo Cổ Đa.
Bất luận là tình huống nào, đối với người bị hại là Thạch Nham mà nói đều không thể tiêu tan, chỉ cần Áo Cách Lạp Tư còn ở bên cạnh Tử Diệu thì trong lòng hắn không thoải mái.
"Công chúa điện hạ, Thiên Phạt thành hung hiểm khó lường, nếu các ngươi không đủ lực lượng và nắm chắc thì tốt nhất rời khỏi sớm một chút đi".
Thạch Nham trầm mặc cả nửa ngày rồi bỗng nhiên nói. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Mắt đẹp của Tử Diệu ảm đạm đi một phần: "Ngươi thì sao? Ngươi có thể đi với ta không?".
"Nếu ngươi đuổi Áo Cách Lạp Tự đi thì có lẽ ta sẽ". Thạch Nham nhướng mày: "Ta thiếu chút nữa hai lần bị hắn làm hại, hắn nếu còn thì ta sống bên cạnh ngươi rất khó yên".
"Ngươi khẳng định là hắn ư?". Tử Diệu buồn bã nói.
Thạch Nham lạnh lùng cười: "Với trí tuệ của công chúa điện hạ không thể không nhìn ra hận ý của hắn đối với ta, bất luận ngươi xuất phát từ nguyên nhân nào mà giữ hắn lại bên cạnh thì ta cũng không được thoải mái, cũng sẽ không kề vai chiến đấu với hắn. Hai chúng ta sớm muộn gì cũng phải quyết sinh tử".
Tử Diệu vẻ mặt chua xót: "Áo Cách Lạp Tư theo ta nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, ở Tử Diệu tinh cũng làm việc rất tốt, ta thực sự không có cớ để đuổi hắn. Hơn nữa phía sau hắn còn có Áo Cổ Đa, ngươi cho ta chút thời gian được không?".
"Ta không thể cưỡng cầu công chúa". Thạch Nham cười cười: "Nhưng ta sẽ ghi nhớ sự giúp đỡ của công chúa đối với ta, nhưng đối đãi với Áo Cách Lạp Tư ta sẽ không nương tay, hắn nếu tiếp tục ở lại Thiên Phạt thành thì khó tránh khỏi ta sẽ giết hắn".
"Ngươi thì sao, ngươi và Phong Nhiêu đó có quan hệ gì?". Tử Diệu nhíu mày nhìn Thạch Nham hỏi.
Thạch Nham lắc đầu bật cười nói: "Cái này có liên quan gì tới ngươi? Theo đuổi nữ nhân nào là sự tự do của ta, ngươi không có quyền can thiệp?".
"Nàng ta là Lược Đoạt giả". Tử Diệu quát khẽ.
"Thế thì sao?". Thạch Nham thờ ơ nói.
"Lược Đoạt giả của Thần Phạt chi địa là cái đinh trong mắt tam đại thế lực, là kẻ địch của chúng ta. Ngươi quan hệ với nàng ta thì sẽ đứng ở phía đối lập với ba phương chúng ta".
"Vậy thì sao?". Thạch Nham hỏi lại.
Tử Diệu hít một hơi, cười khổ không nói gì.
Vù vù vù.
Điện lưu từ động ở phụ cận đột nhiên bắn ra, điện lưu như những tia lửa nhỏ bắn ra.
"Ai?". Trong một thạch thất cách đó không xa, đột nhiên truyền đến tiếng quát khẽ của Tạp Tu Ân, lập tức tật phong gào thét, một đạo thân ảnh màu ngân bạch đột nhiên hiện ra.
"Tạp Tu Ân đại nhân, biệt lai vô dạng". Thạch Nham khom người.
Tạp Tu Ân gật đầu, sắc mặt ngưng trọng, quanh người hiện ra ba động gió rít.
Cửa đá của một trạch viện mở ra, một đoàn người lách ra, thần thái tự nhiên, người cầm đầu thân cao thể rộng, mũi ưng, hốc mắt lõm sâu, bộ dạng cuồng ngạo.
Phía sau hắn là luyện dược sư A Lạp Đức và Bích Nhu, ai nấy vẻ mặt kinh ngạc âm thầm quan sát Thạch Nham.
Thạch Nham cũng ngây ra, lập tức cẩn thận, đề khởi tinh thần, tùy thời chuẩn bị chiến đấu.
"Bích Thiên!".
Tạp Tu Ân và Tử Diệu hai người đồng thời khinh hô.
Trong U Minh , Bích Thiên chính là nhân vật cường hãn dưới một người trên vạn người, tu vi cảnh giới Nguyên Thần nhị trọng thiên, so với Tạp Tu Ân còn cao hơn một bậc, thế lực của gia tộc khổng lồ và hùng hậu, chấp chưởng mấy Sinh mệnh chi tinh phì nhiêu, dưới trướng cao thủ nhiều như mây.
Địa vị U Minh của Bích Thiên có thể so với Lỵ An Na, Áo Cổ Đa ở Thiên Niết thần quốc, đều là nhân vật bá tuyệt thương khung danh chấn Liệt Diễm tinh vực.
"Tạp Tu Ân, nhìn thấy ta thì lạ lắm à?". Bích Thiên sắc mặt lãnh đạm đi tới, bộ dạng không coi ai ra gì: "Các ngươi mưu đồ Tinh Đồ, ta tất nhiên cũng có hứng thú đối với Tinh Đồ, mục đích của mọi người đều như nhau, các ngươi tới thì ta tất nhiên cũng tới".
"Ngươi tới cũng rất nhanh". Tạp Tu Ân sau khi cả kinh thì nhanh chóng tỉnh táo lại, gật đầu: "Nếu đã chung mục đích thì ngươi tới đây làm gì? Chẳng lẽ ngươi vẫn muốn liên thủ với ta, cùng nhau đoạt Tinh Đồ trong tay Phong Khả ư?".
Bích Thiên cười gượng một tiếng rồi lắc đầu: "Ta và Phong Khả cảnh giới ngang nhau, muốn thắng hắn cũng không dễ dàng, mà ngươi thì chỉ có cảnh giới Nguyên Thần nhất trọng thiên, không giúp gì được nhiều. Dù sao, cảnh giới của Lạp Tắc Nhĩ và Giới Nông cũng ngang ngửa ngươi, cho nên ta tới đây không phải là muốn tìm ngươi để hợp tác, ừ, nếu là Lỵ An Na ở đây thì may ra ta mới có hứng thú hợp tác".
Ý tứ của hắn rõ ràng là nói Tạp Tu Ân không cường đại bằng Lỵ An Na.
Tạp Tu Ân cũng không tức giận, ngược lại còn cười cười: "Lỵ An Na đại nhân quả thực là mạnh hơn ta không ít, ừ, nếu không phải vì vậy thì ngươi đến đây làm gì?".
"Bởi vì hắn". Bích Thiên thuận tay chỉ một cái về phía Thạch Nham, sắc mặt nghiêm túc nói: "Thạch Nham phải không? Lúc trước ngươi cũng có liên quan tới U Minh của chúng ta, chỉ là tiểu nữ không tốt, lúc ấy có chút thô bạo với ngươi, ta xin lỗi thay nó".
Dừng một chút, Bích Thiên quay đầu nhìn Bích Nhu rồi quát khẽ: "Nhu nhi!".
Khuôn mặt thanh lệ của Bích Nhu nhăn nhó không hài lòng, cúi đầu, dùng dằng một lúc mới bước tới thi lễ với Thạch Nham: "Xin lỗi, năm đó là chúng ta làm sai, ta xin lỗi ngươi".
"Thạch Nham tiểu ca, rộng lượng, rộng lượng". Luyện dược sư A Lạp Đức vẻ mặt tươi cười, liên tục chắp tay thi lễ, thái độ rất tốt.
Tạp Tu Ân ngây ra, Tử Diệu cũng sửng sốt, Thạch Nham vẻ mặt cũng mạc danh kỳ diệu.
"Bích Thiên, ngươi làm vậy là sao?". Tạp Tu Ân trầm mặc một chút rồi đột nhiên dò hỏi.
"Khụ khụ!". Bích Thiên ho nhẹ một tiếng, hít sâu một hơi, sắc mặt dần dần ngưng trọng, nghiêm túc nhìn về phía Thạch Nham nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi cảm thấy nữ nhi của ta... diện mạo như thế nào?".
Thạch Nham, Tạp Tu Ân, Tử Diệu vẻ mặt đờ đẫn.
Cái cổ trắng ngần của Bích Nhu ửng đỏ, xấu hổ nhìn Thạch Nham, thầm cắn răng, con mắt sáng tràn đầy vẻ tức giận và khó chịu.
"Rất đẹp, rất tịnh lệ". Thạch Nham trả lời theo bản năng, rất khó hiểu.
Bích Thiên toét miệng cười nói: "Vậy thì tốt rồi, ta muốn gả tiểu nữ cho ngươi, ngươi thấy thế nào?".
Mắt Bích Nhu như muốn phun lửa, ở sau lưng Bích Thiên liên tục lắc đầu với Thạch Nham, ý bảo hắn đừng đáp ứng, thiếu chút nữa thì muốn kinh hãi hét lên.
Tạp Tu Ân, Tử Diệu cả người run lên, vẻ mặt không thể tưởng tượng được Bích Thiên, trong nhất thời cũng không có phản ứng.
"Nữ nhi của ta xinh đẹp động lòng người, Bích Thiên ta cũng là U Minh đại thống lĩnh, bất luận nhìn như thế nào thì thân phận so với Phong Khả đều cao quý hơn, ngươi cưới nữ nhi của ta, so với cưới Lược Đoạt giả thì bớt phiền toái hơn rất nhiều, ngươi thấy sao?". Bích Thiên mỉm cười, do dự một chút rồi lại cười hắc hắc nói: "Đương nhiên, Tử Diệu công chúa xinh đẹp hơn, thân phận cũng cao quý hơn, nhưng ta nghĩ... Độ Thiên Kỳ sẽ không hào khí như ta đâu, lại đi gả công chúa cho ngươi. Cho nên lựa chọn này của ta, đối với ngươi mà nói thì thích hợp hơn, ngươi thấy sao?".
Ba người Tạp Tu Ân, Thạch Nham, Tử Diệu trợn mắt há hốc mồm, ngay cả mấy tên võ giả phía sau phía sau thần sắc cũng cực kỳ cổ quái.
Bích Nhu đứng phía sau Bích Thiên không ngừng lắc đầu, lo lắng vạn phần, ý bảo hắn mau cự tuyệt, tựa hồ nàng ta đã có đối tượng trong lòng, không muốn trở thành lợi thế để phụ thân của nàng ta đem ra lôi kéo cường giả có tiềm lực.
Thạch Nham ngây ngốc một hồi lâu rồi nhìn Bích Thiên, lại nhìn Bích Nhu, hít sâu một hơi: "Vì sao? Vì sao lựa chọn ta?".
"Cảnh giới hiện tại của ngươi tuy rằng chưa đáng kể, nhưng không đại biểu sau này vẫn vậy, ta tin chắc ngươi chỉ cần có thể sống sót thì về sau Liệt Diễm tinh vực bá chủ một phương của Liệt Diễm tinh vực!". Bích Thiên trả lời rất nhanh: "Ta đặt cược vào tương lai của ngươi!".
Tạp Tu Ân vẻ mặt chấn động, mắt đột nhiên sáng lên, quát: "Bích Thiên, thủ đoạn hay lắm! Không thể không nói ta rất bội phục ngươi! Quả nhiên không hổ là hùng bá một phương, ngươi đủ khí phách!".
Tử Diệu cũng có phản ứng, thân thể mềm mại khẽ run.
Bích Thiên đây là tiến hành một vụ đánh cuộc, dùng hạnh phúc cả đời của nữ nhi và thế lực hùng hậu của hắn để đặt cược vào Thạch Nham!
Hắn tin chắc Liệt Diễm tinh vực trong tương lai, Thạch Nham sẽ là một người nổi bật nhất, cho nên lôi kéo trước, thậm chí không tiếc dùng hạnh phúc của nữ nhi tự mình, chính là bởi vì hắn đã nhắm chuẩn, Thạch Nham trong tương lai sẽ là cường giả cấp bậc đại ma cự kiêu của một phương.
Sự quyết đoán của người này, sự khí phách của người này quả nhiên kinh người.
Vào lúc này, Tạp Tu Ân và Tử Diệu đều minh bạch, bởi vì đã minh bạch cho nên trong lòng càng sợ thủ đoạn của Bích Thiên.
"Ngươi cưới nữ nhi của ta rồi, thì chính là người của Bích Thiên ta, tất cả tài nguyên tu luyện của ta sẽ lót đường cho ngươi, ngươi muốn cái gì thì ta sẽ cho ngươi cái đó!". Bích Thiên thần sắc nghiêm túc: "Với tư chất của ngươi, tin rằng không lâu nữa sẽ đột phá tới Nguyên Thần cảnh! Ta tin không tới hai trăm năm, Liệt Diễm tinh vực sẽ có một chỗ cho ngươi, ta không biết có ai coi trọng ngươi như ta không, nhưng ta tin, ta là người có thành ý nhất, ngươi thấy sao?".
"Có thể cho ta chút thời gian để suy nghĩ không?". Thạch Nham trầm mặc hồi lâu rồi bỗng nhiên nói.
Bên kia, Bích Nhu vẫn đang quan sát hắn, ý bảo hắn mau chạy nhanh, nghe hắn nói như vậy thì thân thể mềm mại chấn động, con mắt sáng hiện ra vẻ oán hận và xấu hổ, giống như cọp mẹ, tựa hồ muốn giương nanh múa vuốt xông lên, cắn xé Thạch Nham.
Bích Thiên nhìn về phía hắn, sau một hồi thì nhếch miệng cười gật đầu: "Được, ta cho ngươi thời gian để nghĩ".
"Không quấy rầy các vị". Hắn nhìn về phía Tạp Tu Ân, Tử Diệu, lạnh lùng nói một câu, rồi xoay người bước ra ngoài, cường giả dưới trướng hắn cũng đi theo, từ đầu đến cuối không có một ai mở miệng.
Chỉ có Bích Nhu là lặng lẽ rớt lại cuối cùng, đợi cho cha nàng ta biến mất rồi mới lén lút thò đầu ra, đứng ở sau cánh cửa đá hậm hực nhìn Thạch Nham, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng có nằm mộng! Ta chết cũng sẽ không gả cho ngươi!". Nói xong, Bích Nhu biến mất.
Lúc này, tiếng gọi của Phong Nhiêu truyền đến. Bởi vì chờ mãi không thấy hắn ra, cho nên bắt đầu sốt ruột.