Thân hình biến hóa kỳ dị làm Thạch Nham chân tay luống cuống, lúc ban đầu rất khó tiếp nhận, thậm chí bài xích theo bản năng.
Nhưng mà rất nhanh hắn liền ngầm đồng ý với biến hóa của thân thể, hơn nữa vui vẻ tiếp nhận.
Bởi vì hắn cảm thấy được biến hóa của thân thể khiến lực lượng các phương diện của nhục thân làm hắn có đề thăng kinh người! Trong cơ thể hắn như mỗi một tế bào đều tràn ngập lực lượng bùng nổ, thân thể như muốn căng phồng nứt ra, đó là một loại cảm giác năng lượng mênh mông cực kỳ đáng sợ.
Huyệt khiếu của hắn tiếp tục phun ra năng lượng thần bí, gân mạch, xương cốt vẫn tham lam hút, móng tay trở nên sắc bén như đao, lưng mọc ra cánh xương, trở nên dữ tợn đáng sợ.
Giống như dực long hình người mà Thiên Yêu tộc gọi.
Phó hồn chìm trong Thủy giới bỗng nhiên chảy ra ký ức niệm đầu không rõ, như cởi bỏ phong ấn của hồn phách, trong óc hắn đột nhiên có thêm không ít tri thức.
Đó hẳn là ký ức cổ xưa của đại lục cổ Thần Ân, lạc ấn ở phó hồn, khi hắn dung hợp với căn nguyên liền nhất tịnh hóa thành một bộ phận của phó hồn của hắn, chỉ là đã bị phủ đầy bụi.
Chỉ có khi ở thời khắc mấu chốt mới có thể được cởi bỏ.
Lúc này, chính là thời khắc mấu chốt, ký ức tự nhiên được giải phong.
Hắn đột nhiên quát lớn một tiếng, hóa thành một tinh quang lao về phía thân hình của cự trùng, một cỗ khí thế cực kỳ sắc bén, từ toàn thân hắn phát ra, giống như hàn kiếm sắc bén.
Đâm thẳng về phía cự trùng.
"Đây là đầu não của nó! Nó tên là Hủy. Mười một cự trùng chỉ là một bộ phận của thân thể nó. HỦy lực công kích của đầu não là yếu nhấtl là ngọn nguồn của trí tuệ, một khi để phân thân của nó tụ tập tới thì không ai chế trụ được nó đâu.
Trong Tiếng hô, Thạch Nham hóa thành một tinh quang, đâm tới cự trùng Hủy. Trên đường. Minh Hạo. Huyền Hà ngây người một chút. Bạn đang đọc truyện được copy tại
"Cởi bỏ phong ấn." Thạch Nham quát.
Hỏa diễm cực nóng lan ra trong lưu, hỏa diễm mãnh liệt tăng mạnh, đó là thần diệu sau khi mấy loại thiên hỏa dung hợp.
Minh Hạo do dự một chút, đánh nứt một góc phong ấn mà hắn phóng thích.
Đám người Huyền Hà, Lôi Địch mở linh hồn để điều tra, phát hiện rõ ràng ba động lúc này từ trên người Thạch Nham truyền đến, cực kỳ kinh người, lại nghe hắn nói ra cổ danh của Hủy, trong lòng khẽ động, cũng đều học theo Minh Hạo, giải trừ một góc phong ấn, để hắn có thể tiến vào.
Địch Tạp La, Phì Liệt Đặc cũng làm theo, mở thông đạo cho hắn, tùy ý để hắn xuyên phá phong ấn, trực tiếp hướng về phía cự trùng.
Trong lòng bọn họ, Thạch Nham lúc này rất quỷ dị, bởi vì hắn chẳng những bộ dạng có thay đổi cực lớn, còn có thể biết được danh hào của Hủy, khiến cho bọn họ lập tức cảm thấy thần diệu.
Bọn họ cũng đều biết Thạch Nham kế thừa truyền thừa của Thi Huyết, hơn nữa còn dung hợp đại lục cổ Thần Ân, là người kỳ diệu nhất thế gian này, rất khó đối đãi theo lẽ thường.
Bởi vậy bọn họ cho phép Thạch Nham to gan lớn mật, muốn xem giờ này khắc này, Thạch Nham có thể làm được gì.
Ở trước mắt bao người Thạch Nham xuyên phá phong ấn, tới tầng ngoài của thân hình Hủy, móng tay lấp lánh ánh sáng lạnh băng hàn đâm phập một cái.
Thần kỳ, ngay cả chất sừng mà hủ thực chi lực cũng không thể hòa tan khi móng tay của hắn đâm vào thì bị xé rách như mảnh vải, bắn ra chất lỏng màu vàng.
Địch Tạp La, Minh Hạo vẻ mặt đột nhiên chấn động.
Bọn họ mỗi người đều từng thử dùng lực lượng áo nghĩa của bọn họ để đâm phá thân cự trùng, sau đó đều phát hiện rất khó phá tan được lớp phòng ngự của cự trùng.
Một tầng giáp trụ chất sừng màu vàng đó có thể so với nhục thân của Thi Huyết năm đó, cơ hồ không gì phá nổi.
Bọn họ đều cảm thấy thúc thủ vô sách, nhưng móng tay quỷ dị của Thạch Nham không ngờ cắt ra một lỗ hổng thật sâu trên thân hình cự trùng, nháy mắt làm bọn hắn sinh ra cảm giác quỷ dị khó hiểu.
"Xoạt."
Thạch Nham như có được cự thần đại lực, cánh xương sau lưng lắc lư, móng tay sắc bén tỏa ra hàn quang, không ngừng xuyên thấu trên người cự trùng.
Từng lỗ hổng hiển lộ ra trên thân hình của cự trùng, Hủy phát ra tiếng rít cuồng nộ, thân hình mấp máy điên cuồng, vô số chất lỏng màu vàng ứa ra.
Dùng thiên hỏa ngưng tụ trong người, Thạch Nham như chìm trong biển lửa, chất lỏng dính bắn ra, đều bị thiên hỏa đốt cháy, làm nhục thân của hắn không bị trùng kích.
Mà lúc này, hủ thực chi lực ăn mòn thiên địa của Duy Đức Sâm thuận thế bao phủ tới.
Hủ thực chi lực này vốn chỉ có thể hòa tan tầng ngoài của cự trùng, không thể thực sự hòa tan nhục thân của nó, nhưng mà, sau khi người nó bị Thạch Nham đâm thủng, hủ thực chi lực tự nhiên thuận thế thẩm thấu vào trong huyết nhục của nó.
" Giam cầm nó, đừng cho nó chạy thoát."
Minh Hạo bỗng dưng có phản ứng, hiểu được ý đồ của Thạch Nham, không nhịn được vẻ mặt chấn động, lớn tiếng quát to.
Mọi người như được ăn thuốc kích thích, sắc mặt đỏ lên, phóng thích áo nghĩa của cảnh giới bất hủ đến mức tận cùng, nhất thời thiên hà biến sắc, hư không run run, lôi điện rừng rực, huyết hải sôi trào.
Hủy là thái sơ sinh linhl là sinh linh thời đại đầu tiên sinh ra, ẩn chứa thần diệu vô tận, có sinh mệnh dài lâu vô cùng tận.
Nếu nói sinh linh có phân chia cấp bậc rõ ràng thì Hủy chính là tồn tại cao nhất trên Kim Tự Tháp sinh linh, hình thái sinh mệnh đẳng cấp cao nhất.
Nếu có thể trảm sát một tồn tại như vậy, thấy rõ bí mật của nó, biết rõ ràng tất cả ảo diệu của nó, e là có thể trực tiếp đảo điên chân lý cấu thành của thế gian, có thể minh bạch thời đại đầu tiên từng phát sinh điều gì.
Đủ loại lực lượng Không gian, thời gian, ngân hà, vũ trụ, áo nghĩa, lực lượng tồn tại từ ngay lúc ban đầu, diễn biến đến nay phần lớn đã mất đi bộ dạng vốn có, trở nên hoàn toàn thay đổi, bộ dạng lúc ban đầu như thế nào, đại biểu cho gì, vũ trụ hình thành như thế nào, cực hạn của cực hạn là gì, tu luyện tới cuối cùng sẽ thế nào, có lẽ cũng có thể từ trên người Hủy tìm ra đáp án.
Đợi cho phát hiện có cơ hội đánh chết Hủy, bọn họ toàn bộ hưng phấn đến cực điểm, máu tươi trong cơ thể như là bị thiêu đốt, áo nghĩa đều thúc dục đến mức tận cùng.
Một chỗ nhục đoàn của tầng ngoài thân hình Hủy, chỗ giam cầm thi hài của trưởng lão thần tộc Tinh Hỏa, lúc này, Tinh Hỏa không có một tia sinh cơ thi hài, quỷ dị giật mình một cái.
Đôi mắt đã khép kín của Tinh Hỏa lặng lẽ hé ra một khe hở, lộ ra một đôi mắt linh động.
Mắt chuyển động, chậm rãi có sắc thái sinh mệnh, trong lờ mờ có thân ảnh mơ hồ của thần chủ hiện ra, tựa hồ xuyên thấu qua mắt Tinh Hỏa, thầm nhìn cảnh phát sinh nơi này.
Rất ít người biết, người chân chính dung hợp với căn nguyên đại lục có ảo diệu cực kỳ thần kỳ.
Hắc Cách dung hợp với căn nguyên thiên hỏa, vốn chính là người tinh trạm nhất trong Thạch Nham, Áo Đại Lễ, hắn có thể dễ dàng triệu tập cổ thần đại lục chi lực để tăng tiến lực lượng của mình.
Sau khi linh hồn của hắn bị gạt bỏ, bị thần chủ đoạt xá, tiến độ dung hợp với căn nguyên thiên hỏa của hắn mới chính thức đi trên trạng thái đỉnh phong nhất.
Thần tộc sinh ra ở cổ thần đại lục, thần chủ dung hợp với cổ thần đại lục chính là đứng đầu cổ thần đại lục, cổ thần đại lục giống như một cái Thủy giới của hắn, sau khi chân chính dung hợp với căn nguyên thiên hỏa, hắn có thể vừa động niệm liền nắm giữ được tộc nhân thần tộc muốn bắt.
Chỉ cần trong cơ thể chảy huyết mạch của thần tộc, bất luận người ở nơi nào, hắn cũng có thể chính xác cảm giác được, thậm chí có thể coi đây là là môi giới trực tiếp hàng lâm nơi nào đó.
Đây là thần diệu chỉ có triệt để dung hợp căn nguyên thiên hỏa mới có thể thể ngộ được, với tu vi cảnh giới của Thạch Nham, Áo Đại Lệ, chưa thể đạt tới trình độ đó, cho dù là đạt tới mà không có lực lượng cảnh giới như thần tộc thì vẫn không thể thực hiện được.
Lúc này, thần chủ người ở đỉnh núi thiên thần của cổ thần đại lục, lại có thể thông qua thần huyết chưa từng biến mất trong cơ thể Tinh Hỏa nhìn thấu triệt tất cả phát sinh ở nơi này.
Bất luận là Thạch Nham hoặc là đám người Minh Hạo, Địch Tạp La đều không ngờ một nhục đoàn trên người Hủy nhô lên, thần chủ mượn dùng mắt của Tinh Hỏa, nhìn rõ tình huống nơi này, không biết thần chủ có thể trực tiếp thông qua huyết mạch còn sót lại của Tinh Hỏa, trong nháy mắt từ trong cơ thể Tinh Hỏa hàng lâm mà đến hay không.
Cự Lan tinh.
Mắt của Thiên Tà âm u lãnh liệt, ngồi ngay ngắn trên đầm nước, quanh người tràn ngập một cỗ năng lượng ba động vô danh, vẻ mặt hắn vặn vẹo, giống như đang chịu đựng sự thống khổ cực lớn.
trên trán gân xanh hiện ra, làm khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lộ ra có chút đáng sợ.
Mi tâm, một ấn ký sâu trùng rất sống động trồi lên, giống như một con sâu sinh trưởng trên mi tâm của hắn, vẫn đang mấp máy.
Từng dòng ký ức, từng cỗ niệm đầu từ trong ấn ký tỏa ra, quán vào trong óc hắn.
Thiên Tà lặng lẽ tiếp nhận, rất lâu sau đó, hắn bình phục, ấn ký sâu trùng trên trán trở thành nhạt trở thành nhạt đi.
Hắn khôi phục bình thường, trên khuôn mặt nở nụ cười nhất quán, thân thể chợt lóe,tới mật thất ở mà Lăng Tường , Tây Trạch , Lạc Lâm đang ngồi đợi, nói: "Ta tu luyện công quyết đặc thù, ngẫu nhiên sẽ lâm vào huyễn kính, không thể không tĩnh tâm điều chỉnh một chút, để các ngươi đợi lâu rồi."
Trong mật thất, Lăng Tường, Tây Trạch, Lạc Lâm căn bản không biết việc của ngoại giới, không biết trong mười một tinh vực phát sinh động tĩnh ngất trời, đều khách khí nói không sao.
Bọn họ tất nhiên cũng không biết, khi bọn họ chờ Thiên Tà, trên người Thiên Tà đã xảy ra kinh thiên chi biến gì, không biết Thiên Tà đã hạ đạt mệnh lệnh âm thầm, bảo người dưới trướng phá hoại mười một tinh vực vực hải, trực tiếp dẫn tới các cự trùng xâm nhập, mang đến hạo kiếp.
Ta có yêu cầu quá đáng." Thiên Tà nghiêm túc nói.
Ba người Lăng Tường vẻ mặt nghiêm nghị, ngưng thần lắng nghe, muốn biết hắn quyết định gì.
" Ta muốn các ngươi tất cả giúp ta." Thiên Tà khẽ cười một tiếng, mắt biến ảo kỳ quang.
" Ý gì?" Lăng Tường ngạc nhiên.
" Ta muốn ăn các ngươi." Thiên Tà giải thích.
Bị kiềm hãm vẻ mặt của Lăng Tường, Tây Trạch, Lạc Lâm cứng lại, từ trong cơ thể Thiên Tà đột nhiên bắn ra hàng tỉ thất thải hà quang, như cầu vồng bắn ra, lại như những sợi dây màu sắc rực rỡ quấn quanh toàn bộ nhục thân của ba người.
Thiên Tà thân thể uốn éo, một cỗ ý thức âm hàn biến hoá kỳ lạ thuận theo sợi dây thẩm thấu tới linh hồn trong óc của ba người.
Ba người ầm ầm chấn động, sợ hãi hoang mang, chưa kịp hét lên thì bị cầu vồng của Thiên Tà buộc lấy, nhất nhất bị kéo về phía Thiên Tà.
" Răng rắc! Răng rắc!"
Không bao lâu sau, trong mật thất truyền đến tiếng cắn xương cốt khiến người ta mao cốt tủng nhiên, thủ lĩnh của Thiên Huyễn tông, Toái điện, Thiên Thủy cung không hề truyền ra một tiếng hét nào, sinh mệnh đã kết thúc.