SÁT THẦN

Ba Lôi Đặc như một con cuồng sư đang nổi giận, một đường lao thẳng về phía trước, không để ý tới quy tắc cấm bay của Thiên Phạt thành, bay nhanh tới cứ điểm Thanh Quỷ của Phong Khả.

Quảng trường Thiên Phạt thành rộng lớn, bởi vì lửa giận của hắn cuồn cuộn mà khiến rất nhiều người bị liên lụy, ai nấy thầm mắng rồi tránh ra, sợ bị hỏa diễm trên người hắn ngộ thương.

Áo nghĩa chủ tu của Ba Lôi Đặc là hỏa diễm, tính tình trước giờ rất nóng nảy cương liệt, một khi nổi giận lên thì cả người đều dấy lên hỏa diễm hừng hực. Hỏa diễm do áo nghĩa của cường giả Nguyên Thần cảnh diễn sinh ra nhiệt độ cực cao, khiến nhiệt độ của cả Thiên Phạt thành tăng lên.

Võ giả ở trên đường lầm bầm chửi, ngẩng đầu nhìn trời, vừa phát hiện người phá bỏ quy tắc không ngờ là Ba Lôi Đặc, thì bỗng nhiên câm như hến, không ai dám nói gì nữa.

Khu vực phụ cận Thần Phạt chi địa, có mấy chục cỗ đoàn thể Lược Đoạt giả khác nhau đang hoạt động, nhưng thực sự được xưng là cự đầu một phương thì chỉ có bốn đội, Hắc Mạc Lược Đoạt giả của Ba Lôi Đặc chính là một cỗ cực kỳ hung liệt, không phân rõ phải trái nhất trong đó.

Tốc độ quật khởi của Hắc Mạc cực nhanh, chỉ mất hai năm thời gian ngắn ngủi đã từ một cỗ thế lực nhỏ không có tên tuổi trở thành một trong tứ đại cự đầu của Thiên Phạt thành.

Hắc Mạc Lược Đoạt giả cũng nổi tiếng toàn bộ Liệt Diễm tinh vực, trở thành một truyền kỳ của Thiên Phạt thành.

Ba Lôi Đặc chính là người sáng lập ra truyền kỳ này, thời gian hai trăm năm, từ Thần Vương nhất trọng thiên cảnh đột phá tới Nguyên Thần cảnh, đưa Hắc Mạc tới đỉnh phong, thế lực hùng hậu cường đại, uy chấn tứ phương.

Người bị hỏa diễm của Ba Lôi Đặc lan đến giận mà không dám nói gì, ai nấy cúi đầu, giả bộ như không thấy hắn phá vỡ quy tắc, rất cẩn thận rụt rè, sợ bị Ba Lôi Đặc phát hiện ra sự bất mãn của bọn họ.

Trong Tứ đại cự đầu, Ba Lôi Đặc tính tình nóng nhất, thường xuyên giết người mà không phân rõ phải trái, xuống tay không chút lưu tình, thờ phụng lực lượng vi tôn, hung nhân dưới trướng vô số, thật sự không có bao nhiêu người cả gan trêu chọc hắn.

Một đường bay nhanh, hỏa diễm quanh người Ba Lôi Đặc bắn ra, như là lưu tinh, ầm ầm tới cứ điểm của Thanh Quỷ.

Giới Nông cũng là một trong cự đầu, hứng trí bừng bừng đi theo, như hận thiên hạ không đại loạn, còn thỉnh thoảng châm chọc một câu: "Chậc chậc, Ba Lôi Đặc đáng thương. Khổ cực hơn hai năm, lại chờ được Phong Nhiêu và lang quân lang quân cùng nhau trở về, đây là tư vị gì nhỉ".

Như lửa cháy đổ thêm dầu, lửa giận của Ba Lôi Đặc càng thịnh hơn, hạ xuống rồi hét to: "Phong Khả!".

Trong Thạch điện, Phong Khả đang chìm vào trong Tinh Đồ bị một tiếng hét to của hắn làm cho giật mình, thu hồi thần thức, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Thân ảnh chợt lóe, hắn tới vị trí của Ba Lôi Đặc, sắc mặt khó coi quát lớn: "Ba Lôi Đặc, ngươi điên à? Ta hảo tâm mời ngươi tới đồng mưu Tinh Đồ, ngươi đừng có mà quấy rối ta!".

"Phong Nhiêu đâu? Bảo nàng ta ra đây cho ta!". Ba Lôi Đặc hít sâu một hơi, mắt phun lửa, giận dữ hét: "Ngươi lúc trước đã đáp ứng ta thế nào? Ngươi từng nói, một ngày kia khi ta đột phá tới Nguyên Thần cảnh thì ngươi sẽ gả Phong Nhiêu cho ta, hiện tại ta đã tới Nguyên Thần cảnh, Phong Nhiêu cũng đã trở lại rồi, ngươi có phải nên cho ta một cái công đạo rồi không?".

Giới Nông cười khẽ, nhấc tay tỏ thái độ: "Phong Khả lão đại, năm đó ngươi quả thật đã nói như vậy, ta có thể làm chứng".

"Ta cũng có thể làm chứng, người quả thật từng nói vậy". Thanh âm của Lạp Tắc Nhĩ từ sâu trong lòng đất truyền đến. Tiếng vừa dứt thì thân ảnh của hắn đột nhiên xuất hiện, đứng cùng với Ba Lôi Đặc, Giới Nông, nhếch miệng cười quái dị, tư thế chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Phong Khả ngạc nhiên.

Chuyện này đã qua hơn hai trăm năm rồi, Phong Nhiêu cũng đi lâu lắm rồi, trong lòng hắn thực sự không quá để ý, gần như quên rồi, hôm nay Ba Lôi Đặc nói ra, hắn mới bỗng nhiên nhớ đến mình thực sự từng hứa như vậy.

Hơn hai trăm năm trước, Ba Lôi Đặc chỉ là một võ giả cảnh giới Thần Vương nhất trọng thiên, bị người ta đuổi giết phải đào vong tới Thần Phạt chi địa, lần đầu tiên thấy Phong Nhiêu thì đã đem lòng yêu thương, thề sẽ cưới Phong Nhiêu làm vợ.

Phong Khả lúc đó đã là bá chủ một phương ở xung quanh Thần Phạt chi địa, tất nhiên xem thường Ba Lôi Đặc chỉ có cảnh giới Thần Vương nhất trọng thiên, cười nhạo hắn cảnh giới quá thấp, không xứng cưới nữ nhi của hắn, còn ở trước mặt mọi người phát ngôn bừa bãi, nói nếu Ba Lôi Đặc đột phá tới Nguyên Thần cảnh, đủ lực lượng và thế lực thì sẽ đáp ứng hắn.

Khi đó, không không nhìn ra tiềm lực của Ba Lôi Đặc, bởi vì Ba Lôi Đặc còn bị người ta đuổi giết, hắn cho rằng Ba Lôi Đặc không sống được tới lúc đột phá tới Nguyên Thần cảnh.

Không bao lâu sau, Phong Khả biết được tin tức về Tinh Đồ, Phong Nhiêu chủ động xin đi giết giặc tới Luyện Ngục tinh mưu đồ Tinh Đồ.

Ba Lôi Đặc bởi vì sự mất tích của Phong Nhiêu, còn từng làm loạn một trận, sau đó mới an phận.

Qua hơn hai trăm năm, Ba Lôi Đặc năm đó cảnh giới còn nông cạn đã đạt tới Nguyên Thần cảnh, hơn nữa thay thể người mà hắn nương tựa trước kia, Hắc Mạc khôi thủ của Hắc Mạc, bá chủ một phương của Thiên Phạt thành.

Mà lúc này, Phong Nhiêu cũng về, Ba Lôi Đặc sau khi biết được tin tức thì hưng phấn dị thường, lập tức tới đây.

Nhưng Phong Khả thì đã quên lời hứa năm đó, bị Ba Lôi Đặc, Lạp Tắc Nhĩ, Giới Nông cùng nhau vạch ra, hắn bừng tỉnh đại ngộ, cũng nhớ tới có chuyện như vậy thật.

"Phong Khả, ta hỏi ngươi, lời hứa năm đó có tính hay không!". Ba Lôi Đặc nghiêm mặt, hỏa diễm trong hỏa diễm hừng hực nói: "Ngươi nếu nói không tính, chúng ta cùng ngươi khai khẩn Tinh Đồ, sau khi có thành quả rồi, ngươi lại nói là không tính thì chúng ta đây chẳng phải là uổng phí khí lực ư?".

Lạp Tắc Nhĩ và Giới Nông đều đều gật đầu.

Khi ba người đang nói chuyện thì có càng nhiều khôi thủ của Lược Đoạt giả được mời từ từ tụ tập lại, Huyết Đồ Tạp Thác cũng đã ở trong đám người đó, kinh ngạc nhìn hai bên.

"Kiệt Tư Đặc hiền giả, ngài cũng tới rồi à?".

"A, là Kiệt Tư Đặc tiền bối, mời vào trong, mời vào trong".

"Kiệt Tư Đặc tiên sinh, đan dược ngươi đáp ứng ta nhất định phải nhớ đấy nhé".

Đột nhiên, trong đám người truyền đến tiếng ồn ào náo động, luyện dược sư Kiệt Tư Đặc hai tay đút trong ống tay áo, thần sắc đạm mạc gật gật đầu những người chào hỏi rồi chậm rãi đi tới.

Kiệt Tư Đặc Nguyên Thần cảnh, cảnh giới ở trong đám người này là cực kỳ nổi bật, bản thân lại là một luyện dược sư bất phàm, những Lược Đoạt giả khôi thủ của Thần Phạt chi địa này, rất nhiều đan dược đều phải thông qua hắn để luyện chế. Đối với hắn cũng có chút kính trọng, hắn vừa tới đây, mọi người đều tỏ vẻ cung kính, chủ động nhường đường cho hắn.

Kiệt Tư Đặc gật đầu, lạnh lùng đi tới Ba Lôi Đặc, Lạp Tắc Nhĩ, Giới Nông, đứng bất động rồi hơi khom người với Phong Khả: "Đa tạ Phong Khả lão đại đã mời lão hủ tham dự".

Phong Khả xấu hổ cười cười vội vàng xua tay nói: "Tiên sinh khách khí rồi, linh dược linh thảo của tân tinh vực còn phải dựa vào sự chỉ điểm của tiên sinh, đám người thô lậu chúng ta chiến đấu thì có thể, nhưng bảo lại không thể nhận ra được tác dụng thực chất của linh thảo linh dược".

"Phong Khả lão đại khiêm tốn rồi, có thể được tham dự việc này là vinh hạnh rất lớn của lão hủ". Kiệt Tư Đặc mỉm cười, lập tức liếc Ba Lôi Đặc một cái rồi nhíu mày: "Cãi nhau cái gì thế?".

"Ngươi đến đúng lúc lắm, phân xử cho ta, Phong Khả lão đại năm đó đã đáp ứng ta, nếu ta đột phá tới Nguyên Thần cảnh thì sẽ gả Phong Nhiêu cho ta, hiện tại ta đã hiện tại Nguyên Thần cảnh rồi, ta muốn một câu trả lời của Phong Nhiêu lão đại". Ba Lôi Đặc khi đối đãi với Kiệt Tư Đặc cũng lộ ra vẻ kính trọng, thần sắc nổi giận thu liễm không ít, nhưng sắc mặt vẫn khó coi.

"Phong Khả lão đại nhất ngôn cửu đỉnh, chắc là không nuốt lời đâu". Kiệt Tư Đặc nghiêm túc nói.

"Phong Khả lão đại, ngươi rốt cuộc có ý gì, tỏ thái độ đi?". Khôi thủ Lược Đoạt giả Trong đám người đều kêu lên, đều sốt ruột việc Tinh Đồ, không muốn bởi vì Ba Lôi Đặc mà lãng phí thời gian.

"Nhiêu nhi!". Phong Khả đâm lao phải theo lao, trầm mặc trong chốc lát rồi đột nhiên quát lớn một tiếng.

Phong Nhiêu Đã sớm nghe thấy tiếng ồn ào mắt đẹp mắt đẹp u ám, thần sắc lạnh như băng từ cửa hông đi ra, đi tới đứng bên cạnh Phong Khả, hờ hững liếc Ba Lôi Đặc một cái rồi thản nhiên: "Nói ngươi muốn cưới, có phải nên hỏi một chút ý tứ của ta hay không?".

Ba Lôi Đặc như thoáng bình tĩnh lại được mấy giây, vừa thấy Phong Nhiêu xuất hiện, chẳng những không cao hứng mà ngược lại lửa giận ngút trời, dữ tợn quát: "Ý tứ của ngươi ư? Ngươi coi ta là kẻ mù à, không thấy ngươi và tiểu tử đó chàng chàng thiếp thiếp ư?". Hỏa diễm màu đỏ nóng rực nháy mắt từ trên người hắn tỏa ra, hắn như là đang ở trong hải dương hỏa diễm, quát: "Con chó nhỏ từ ngoài tới đó là ai? Bảo hắn lăn ra đây cho ta! Ta muốn cho hắn biết, dám chạm vào nữ nhân của lão tử sẽ có kết cục gì! Ta muốn đốt cháy linh hồn tế đài của hắn thành tro, để hắn chết trong đau đớn".

"Ba Lôi Đặc, an phận một chút cho ta!". Phong Khả phát hỏa, sắc mặt đột nhiên âm lãnh: "Nơi này là Thanh Quỷ của ta! Không phải Hắc Mạc của ngươi! Là Thạch Nham mang Tinh Đồ tới, không có hắn thì chẳng ai chạm vào được Tinh Đồ cả! Ngươi bình tĩnh một chút cho ta, đừng khiến cho mọi người phải khó xử!".

"Ta mặc kệ, tên tiểu cẩu đó ta kiểu gì cũng phải giết!". Ba Lôi Đặc tức giận dị thường, hét to như sấm.

Phong Khả bỗng nhiên trầm mặc, sâu trong mắt có quang mang lạnh lùng, tựa hồ đã giận rồi.

Vừa thấy hắn thật sự nổi giận, các khôi thủ đao gào thét bỗng nhiên câm hết, ai cũng biết Phong Khả một khi động chân hỏa thì cực kỳ đáng sợ.

Ngay cả Lạp Tắc Nhĩ, Giới Nông hai người vừa rồi còn chỉ sợ thiên hạ không loạn cũng cười cười xấu hổ, không tiếp tục khiêu khích giúp Ba Lôi Đặc.

Toàn trường bỗng nhiên kim rơi cũng nghe thấy tiếng, lúc này một thân ảnh thoáng hiện bên cạnh Phong Nhiêu, sắc mặt đạm mạc: "Ta chính là Thạch Nham".

"Hảo tiểu tử, đúng là có gan!".

"Có chút lớn mật, không ngờ vào lúc Ba Lôi Đặc đang nổi giận lại chủ động nhảy ra, chẳng lẽ thật sự không biết sống chết ư?".

"Hắc hắc, người từ ngoài đến mà, chắc chưa từng nghe qua hung danh của Ba Lôi Đặc?".

"Cũng đúng, tiểu tử này xui xẻo rồi".

Khôi thủ Lược Đoạt giả lại ồn ào, lớn tiếng cười nhạo.

Chỉ có Huyết Đồ Tạp Thác là không nói câu nào, sắc mặt hung lệ nhìn chằm chằm vào Thạch Nham, nhíu mày không biết đang nghĩ gì.

"Đã bảo đừng ra mà, ta sẽ giải quyết, ngươi thò mặt ra làm cái gì". Phong Nhiêu nhíu mày, cười khổ quay đầu lại: "Ngươi vừa ra thì việc nhỏ biến thành việc lớn rồi, đúng là, ngươi thực sự muốn trêu chọc tên điên đó ư?".

Thạch Nham lạnh lùng cười, không thèm để ý nói: "Ta không quen để nữ nhân chắn gió che mưa cho ta".

"Có chút đảm phách, không tồi". Giới Nông cười nhạo một tiếng, âm dương quái khí nói: "Chỉ là ngu quá". Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

"Ngu thật". Lạp Tắc Nhĩ gật đầu phụ họa, ánh mắt lãnh lệ, đầy một bụng tức, lúc này hắn tất nhiên đã biết lúc trước Thạch Nham và Tạp Thác cùng nhau liên thủ lừa gạt hắn, trong lòng đương nhiên khó chịu.

Bình luận

Truyện đang đọc