SÁT THẦN

Hai người Đế Sơn, Vũ Nhu chưa bao giờ từng nghĩ tới người giúp Dực tộc bọn họ thoát nạn lại là Thạch Nham.

Một năm trước, Thạch Nham biến mất khỏi Vô Tẫn hải, tới bây giờ Vô Tẫn hải không còn truyền ra tin tức về hắn nữa.

Vô Tẫn hải đột nhiên phát sinh biến đổi lớn, thủ lãnh của các phương thế lực từng bao vây tiễu trừ hắn lại nể mặt mũi hắn, tha cho Dực tộc bọn họ.

Đây là tình huống gì?

Đế Sơn, Vũ Nhu cực kỳ nghi hoặc, thất thần nhìn dị động trên trời, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến Thạch Nham trở thành nhân vật nóng bỏng tay như vậy.

Cường giả Nhân tộc vẫn tiếp tục bao vây tiễu trừ ma tộc, cao thủ của ma tộc cùng Ma Đế tiến vào Vô Tẫn hải, lúc này ai nấy cực kỳ chật vật, nhất nhất vẫn lạc.

Dực tộc dưới sự dặn dò nghiêm khắc của Đế Sơn, Vũ Nhu, không nhúng tay vào trận chiến này, sống chết mặc bây, lạnh lùng theo dõi.

Không biết qua bao lâu.

Phía trên Tuyết Long đảo, chậm rãi hiện ra một đạo thân ảnh thanh niên, phía sau hắn là đám cường giả Chiến Ma, Nộ Lãng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Thanh Minh, Đông Phương Khối, Cổ Tiêu, Vu Cầm, những thủ lãnh của Vô Tẫn hải này vừa nhìn thấy thanh niên này tới đây thì ai nấy sắc mặt biến đổi, theo bản năng trốn tránh, cách xa thanh niên này, sợ thanh niên này tìm bọn họ gây phiền toái.

Trong đó Thiên Hậu Phạm Hương Vân ngượng ngùng cười, ôn nhu giải thích: "Dựa theo phân phó của ngươi chúng ta không xuống tay với Dực tộc."

Phạm Hương Vân bộ dạng kinh sợ, như sợ thanh niên đó tức giận.

Đám người Còn lại thì không ngờ cũng có vẻ bất an, cảnh giác.

Thanh niên từ trên hư không quan sát phía dưới, nhếch miệng cười khẽ gật đầu rồi không nói gì.

Thiên Hậu thầm thở phào nhẹ nhõm rồi lúc này mới nháy mắt với đám người Thanh Minh, ý bảo bọn họ có thể tiếp tục.

Thanh Minh, Đông Phương gia, Cổ Tiêu, Vu Cầm vội vàng tiếp tục phân phó, bảo người dưới tay tiếp tục đuổi giết, cần phải đuổi tận giết tuyệt Ma nhân, hơn nữa nghiêm khắc cảnh cáo bọn họ không thể chạm vào bất kỳ một tộc nhân nào của Dực tộc.

Đế Sơn, Vũ Nhu ngẩng đầu nhìn thân ảnh quen thuộc trên trời, vẻ mặt chấn động, không hẹn mà cùng quỳ một chân xuống đất, ngửa mặt lên trời hành lẽ: "Chủ nhân."

Thạch Nham bồng bềnh ở trên trời, nhẹ nhàng nhíu mày rồi trầm ngâm một chút mới chậm rãi hàng lâm, hạ xuống trước người hai người: "Đứng lên đi."

" Thuộc hạ không dám." Đế Sơn cúi đầu, trầm giọng nói.

Vũ Nhu thầm cắn răng, không nói gì.

" Có gì mà không dám?"

" Thuộc hạ không phải với một phen khổ tâm của chủ nhân." Đế Sơn hít sâu một hơi, lúc này mới đỏ hồng mắt ngẩng đầu: "Xin chủ nhân trừng trị!"

Vũ Nhu cũng ngẩng đầu, trên khuôn mặt kiều mỵ tràn ngập vẻ áy náy: "Chủ nhân, là chúng ta không đủ quyết tâm, xin chủ nhân trừng phạt."

" Các ngươi không làm sai gì cả." Thạch Nham lắc đầu thở dài: "Để chủng tộc không bị, tạm thời quy thuận Ba Tuần, các ngươi làm. Lúc trước nếu các ngươi khư khư cố chấp thì hiện tại ta sợ là không thấy được các ngươi nữa rồi, ừ, đến đến hiện tại, các ngươi là vẫn coi ta là chủ nhân của các ngươi ư?"

" Chưa bao giờ thay đổi!" Đế Sơn thân hình chấn động, kích động hô: "Mặc dù chúng ta tạm thời dựa vào Ba Tuần, nhưng dưới đáy lòng chủ nhân vĩnh viễn vẫn là chủ nhân. Đế Sơn ta đã từng thề, chỉ cần chủ nhân cò thì Dực tộc ta vẫn sẽ nghe lệnh ngươi."

Vũ Nhu đỏ mặt, cũng kiên định gật đầu.

" Đứng lên đi." Thạch Nham cười cười.

Đế Sơn, Vũ Nhu nhìn nhau một cái, do dự trong chốc lát rồi thật cẩn thận đứng lên, có chút bất an.

Đám người Nộ Lãng, Ngân Huy, Đường Uyên Nam ánh mắt ngạc nhiên, nhìn hai đại cường giả Dực tộc Thông Thần cảnh, khi đối đãi với Thạch Nham vui lòng phục tùng như vậy, đều cảm thấy có chút bất khả tư nghị.

Bọn họ biết thời gian Thạch Nham bộc lộ tài năng cũng không dài. Năm trước, cảnh giới của Thạch Nham rất thấp, không có bao nhiêu trợ lực cường đại.

Dưới loại tình trạng này, Đế Sơn, Vũ Nhu liền nhận hắn làm chủ, chẳng lẽ lúc ấy hai người này đã nhìn ra tiềm lực của hắn rồi ư?

Nếu không phải như vậy, võ giả Thông Thần cảnh vì sao cam nguyện hạ mình, cam tâm tình nguyện phụng dưỡng hắn là chủ?

Nộ Lãng, Ngân Huy không nghĩ ra.

"Một số chuyện nên quên thì quên đi, ta sẽ không để trong lòng." Thạch Nham lạnh lùng cười: "Khi ở Tuyết Long đảo, các ngươi chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với ta, còn giúp ta thả Hà Thanh Mạn, khi ta tới gần Tuyết Long đảo cũng từng nhắc nhở ta Ba Tuần đang ở trên đảo, ta biết các ngươi không phải là không nhớ tình xưa, bằng không hôm nay ta cũng sẽ không tới Tuyết Long đảo."

Đế Sơn, Vũ Nhu vẻ mặt vẻ mặt cảm động.

Bọn họ minh bạch trong lòng, nếu hôm nay Thạch Nham không tới, Dực tộc bọn họ sẽ xoá tên khỏi thế gian, trực tiếp bị diệt tộc.

Tuy rằng không biết vì sao bọn Thanh Minh e ngại Thạch Nham như vậy, nhưng bọn họ cũng hiểu được Dực tộc có thể tránh được một kiếp này, hoàn toàn là vì Thạch Nham.

" Chủ nhân lại cứu chúng ta một lần nữa." Vũ Nhu nhẹ nhàng hé miệng, ôn nhu nói: "Dực tộc ta cả đời sẽ nhớ kỹ ân huệ của chủ nhân."

" Được rồi." Thạch Nham nhếch miệng: "Tộc nhân của ma tộc trên Tuyết Long đảo e là rất khó tránh được một kiếp, Tuyết Long đảo từ sau khi rời khỏi Thánh Linh Thần sau khi rời khỏi, thiên địa linh khí tổn thất cực lớn, các ngươi tiếp tục ở lại nơi này tu luyện cũng không thích hợp."

Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Như vậy đi, các ngươi cũng tới Già La hải vực, ta sẽ an bài cho các ngươi một hòn đảo thích hợp."

Đế Sơn, Vũ Nhu tất nhiên sẽ không sẽ không phản đối, liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

" Thạch Nham." Đường Uyên Nam bỗng nhiên thở nhẹ: "Tuyết Long đảo tuy rằng linh khí không đủ nồng đậm, nhưng Viên La hải vực cũng có không ít hòn đảo, thích hợp cho võ giả tu luyện. Vậy, ngươi cũng là Tinh Thần của Tam Thần Giáo chúng ta, dựa theo giáo quy của Tam Thần Giáo, hòn đảo trực thuộc của Tam Thần Giáo ngươi có một phần ba quyền, ngươi hoàn toàn có thể ở Viên La hải vực chọn lựa hòn đảo thích hợp cho bọn họ tu luyện."

"Ừ, ngươi có quyền lợi này." Âu Dương Lạc Sương cũng phụ họa.

Trải qua biến cố lần này, bất luận là Đường Uyên Nam hay là Âu Dương Lạc Sương đều nhìn ra năng lực của Thạch Nham lớn cỡ nào.

Một tên gia hỏa có thể tụ tập được Nộ Lãng, Ngân Huy, Thi Vương, Hạ Khinh Hậu, Dương Thanh đế, bản thân còn có Chiến Ma, yêu trùng chi vương, tương lai ở Vô Tẫn hải tất nhiên chính là tồn tại đỉnh phong nhất.

Hắn lại còn có tinh thần vũ hồn của Tam Thần Giáo.

Có một tầng quan hệ này, Đường Uyên Nam tất nhiên muốn cực lực tranh thủ, nếu có thể khiến Thạch Nham ở lại Viên La hải vực, về sau Tam Thần Giáo mượ cỗ gió động này, tất nhiên có thể có tiền cảnh phát triển cực lớn

Chỉ cần Thạch Nham gật đầu, Tam Thần Giáo có thể trở thành một trong những thế lực mạnh nhất của Vô Tẫn hải.

"Không cần." Thạch Nham nghe hắn nói như vậy thì cười cười, nói với Đế Sơn, Vũ Nhu: "Các ngươi muốn đi đâu? Viên La hải vực và Già La hải vực tùy các ngươi lựa chọn."

Đường Uyên Nam lập tức lộ ra vẻ mặt chú ý.

' Chủ nhân đi đâu thì chúng ta sẽ theo đó." Đế Sơn, Vũ Nhu đồng thanh tỏ thái độ.

Thạch Nham tắt tiếng.

Dừng một chút, dưới cái nhìn chăm chú của đám người Nộ Lãng, Đường Uyên Nam, hắn nhếch miệng nhếch miệng rồi theo bản năng nhìn về phía Thần Châu đại địa: "
Chờ phân tranh của Vô Tẫn hải rõ ràng rồi, ta sẽ rời khỏi Vô Tẫn hải, nơi này chỉ ta một trong lữ trình của ta. Không phải là trạm cuối cùng."

Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, ngạc nhiên nhìn về phía hắn.

"
Chủ nhân đi đâu, chúng ta sẽ theo đó." Đế Sơn lại nói như chém đinh chặt sắt.

Vũ Nhu gật đầu.

"
được, có điều không phải hiện tại, chờ ta quen đường rồi sẽ phái người thông tri cho các ngươi." Thạch Nham cười cười: "Như vậy đi, các ngươi trước tiên tới Già La hải vực Dương gia, ừ, nhân thủ của Dương gia lúc này quá ít, tạm thời cần một số người hiệp trợ ổn định Già La hải vực. Các ngươi tạm thời ở Già La hải vực đi, chuyện về sau thì chúng ta để sau hẵng nói."

Đế Sơn, Vũ Nhu vội vàng gật đầu.

" Thạch Nham." Đường Uyên Nam vẻ mặt thành khẩn: "Tên gia hỏa ngươi cũng là Tinh Thần của Tam Thần Giáo chúng ta, ngươi không được quên bất luận bất luận như thế nào thì Tam Thần Giáo chúng ta cũng sẽ cùng một đường với ngươi, sẽ ở bên phía ngươi."

Nói xong, Đường Uyên Nam không khỏi mặt âm trầm, ngẩng đầu nhìn đám người Cổ Tiêu, Đông Phương Khối, hạ giọng nói: "
Nếu ngươi muốn đối phó với những người đó thì Tam Thần Giáo chúng ta nghĩa bất dung từ!"

Đám người Thanh Minh, Cổ Tiêu vẫn lưu ý động tĩnh của phía Thạch Nham, đợi cho phát hiện Đường Uyên Nam âm lãnh nhìn về phía bọn họ, ai nấy sắc mặt biến đổi, toàn bộ trở nên khẩn trương.

Thạch Nham lại thuận theo ánh mắt của Đường Uyên Nam mà nhìn.

Thanh Minh, Cổ Tiêu, những người đó bị Thạch Nham nhìn thì lại khẩn trương, Thiên Hậu Phạm Hương Vân vốn đang mỉm cười lúc này nụ cười lại cực kỳ miễn cưỡng, còn mang theo sự bất an.

Trải qua biến cố lần này, tất cả mọi người ý thức được lực lượng mà Thạch Nham có thể tích tụ thậm chí hơn cả Dương gia!

Nộ Lãng, Ngân Huy chính là đại biểu của hải tộc, Hạ Khinh Hậu, Âu Dương Lạc Sương, Thi Vương chính là cao thủ mới nổi của Vô Tẫn hải.

Trừ những người đó ra, bản thân Thạch Nham mượn dùng ngoại lực có thể đạt tới Thông Thần cảnh, cộng thêm Chiến Ma, yêu trùng chi vương, Phệ Kim Tàm, những lực lượng này tụ lại một chỗ, cho dù không có Dương Thanh đế thì hắn cũng có thể càn quét bất kỳ một cỗ thế lực nào của Vô Tẫn hải.

Thiên Trì Thánh Địa, Âm Dương Động Thiên, Cổ gia, Đông Phương gia lúc này cho dù là toàn bộ cộng lại e là cũng không ứng phó được một cỗ uy hiếp khủng bố như Thạch Nham.

Bọn họ thật sự sợ rồi.

Dưới ánh mắt của Thạch Nham, những cường giả tung hoành nhiều năm ở Vô Tẫn hải này không có một chút để khí nào, đều cố nặn ra nụ cười khó coi, không biết làm như thế nào cho phải.

" Đừng quá khẩn trương, món nợ giữa chúng ta có rất nhiều cách giải quyết." Thạch Nham tâm tình cực kỳ sung sướng, không khỏi bật cười hắc hắc: "Yên tâm đi, con người ta không thích bạo lực, chúng ta hoàn toàn có thể giải quyết một cách hòa bình. Ừ, ta nghĩ lần này các ngươi chắc sẽ không vi ước, ta tin các ngươi sẽ an phận."

Hiệp nghị Lần trước của hắn và đám người Vu Cầm bởi vì ma tộc xâm nhập, Âm Mị tộc, Dực tộc bất đắc dĩ trở giáo, bị đám người Vu Cầm đơn phương bội ước, việc này hắn vẫn ghi hận trong lòng.

Hiện giờ hắn có lực lượng, đủ để trực tiếp hủy diệt những thế lực này, hắn cũng không hề lo lắng lịch sử sẽ tái diễn.

"Có gì từ từ nói." Cổ Tiêu vẻ mặt xấu hổ, cười gượng không thôi.

Hắn là người chính mắt chứng kiến sự khủng bố của Chiến Mamà ở dưới đáy biển, Trâu Dược Phong, Tư Đồ Kiệt bị giết, đã làm hắn chấn động, khiến hắn biết rằng với lực lượng của Cổ gia ngay cả một Chiến Ma cũng không ứng phó được, lúc này mới thành thật như vậy.

" Các ngươi thì sao?" Thạch Nham cười hắc hắc rồi nhìn về phía đám người Đông Phương Khối.

"
Ngươi nói thế nào thì làm như thế." Đông Phương Khối cúi đầu, bất lực.

"
Vậy là đúng rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc