SÁT THẦN

"Tiểu tử, ngươi tựa hồ đã đột phá rồi?"

Triệu Phong đi đến trước người Thạch Nham, nghiêm túc nhìn hắn, bỗng nhiên kinh hãi hét lên: "Ngươi đã bước vào thiên vị chi cảnh rồi?"

Đám người Xích Tiêu, Thải Y vẻ mặt chấn động, kinh ngạc nhìn về phía hắn, sắc mặt động dung.

Thạch Nham cười cười, gật đầu nói: "Có vẻ như đích xác đã đột phá."

Khi Nói chuyện, hắn không khỏi nhìn lòng bàn tay phải, hiện ra vẻ mặt kỳ dị.

Lúc trước dị lực thần bí trong huyệt đạo trên người dung hợp với một thân máu tươi, dị lực thần bí này tụ ở trong máu tươi tại lòng bàn tay phải, hình thành ba giọt máu tươi cực kỳ kỳ lạ.

Ba giọt máu tươi, ở trong mạch máu lòng bàn tay hắn, truyền ra một cỗ năng lượng ba động phi thường mãnh liệt.

Nội thị lòng bàn tay, hắn phát hiện ba giọt máu tươi đó giống như là hồng bảo, trong suốt và rất đẹp, da thịt của lòng bàn tay, tựa hồ vẫn không thể che lấp được quang mang của ba giọt máu tươi. Bất tử chi huyết!

Trong lòng Thạch Nham khẽ quát một tiếng, trên mặt tràn đầy kinh hỉ, hắn từ lâu đã nghe người của Dương gia nói, người của Dương gia có bất tử võ hồn, trong hoàn cảnh đặc thù nào đó có thể ngưng luyện ra bất tử chi huyết, nói bất tử chi huyết có tác dụng cực kỳ kỳ lạ.

Năm đó Dương Thanh đế cũng mượn dùng bất tử chi huyết, mới tính ra hắn chưa tử vong, thậm chí biết hắn có liên hệ với huyền băng hàn diễm.

Dựa theo cách nói của người Dương gia thì bất tử chi huyết này vô cùng diệu dụng, chỉ biết rằng có thể mượn dùng bất tử chi huyết đạt thành rất nhiều mục đích rất khó thực hiện.

Ba giọt máu tươi đỏ sẫm Trong lòng bàn tay có lực lượng ba động mãnh liệt, hoàn toàn bất đồng với máu tươi trong cơ thể, trong đó thậm chí có tinh thần ba động của hắn, giống như ở giữa ba giọt máu tươi này ký thác suy nghĩ của linh hồn hắn, khiến hắn sinh ra một loại cảm giác ba giọt máu tươi này có sinh mệnh kỳ diệu.

Hắn cũng không biết diệu dụng của bất tử chi huyết, không biết vận dụng bất tử chi huyết này như thế nào, nhưng ba giọt máu tươi này đột ngột sinh ra vẫn khiến hắn cực kỳ vui mừng.

Một thân tinh khí rơi vào tình trạng nhập ma, rồi hắn mạc danh kỳ diệu tiến vào thiên vị chi cảnh, còn ngưng luyện ra ba giọt bất tử chi huyết, chuyến đi tới ám từ vụ chướng này có thể nói là thu hoạch phong phú.

Đám người Xích Tiêu, Thải Y há to miệng, ánh mắt kinh hãi.

Nhất là Thải Y, huynh đệ Lao Lý, bọn họ và Thạch Nham một độ hoạt động trong ám từ vụ chướng, vẫn nhớ rõ lúc mới gặp Thạch Nham, hắn tựa hồ chỉ có tu vi niết bàn nhị trọng thiên chi cảnh, trong mấy tháng thời gian ngắn ngủi hắn từ niết bàn nhị trọng thiên chi cảnh tiến vào tam trọng thiên, hiện giờ lại bước vào thiên vị chi cảnh.

Đây là tốc độ tu luyện kinh người cỡ nào.

Nếu không tận mắt Thạch Nham từng bước tiến cảnh, Thải Y, Lao Lý đều không tin, không ai có thể không ai có thể trong thời gian ngắn như vậy liên tục đột phá.

" Ha ha, lợi hại lợi hại, tiểu tử quả nhiên khiến cho người ta giật mình, chẳng những có thể giết chết Đột Khắc và Tiêu Lăng, không ngờ còn có thể đột phá tới thiên vị chi cảnh, tiền đồ không thể hạn lượng!" Triệu Phong cũng rất cao hứng, trong mắt hắn, Thạch Nham càng lợi hại thì địa vị ở Quang Minh thần giáo trong tương lai càng thêm tôn quý, hắn dẫn Thạch Nham vào Quang Minh thần giáo tất nhiên cũng có thể đạt được càng nhiều lợi ích hơn.

Thạch Nham tháo xuống huyễn không giới từ trên tay Tiêu Lăng, cầm huyễn không giới này, lạnh lùng nhìn Tiêu Hải đứng cách đó không xa, nói: "Sao, không phục à?"

Tiêu Hải và ba gã võ giả của Võ Hồn điện lúc này đứng ở một bên, nhìn hắn đầy thù hận, nhưng cũng không dám manh động.

Nghe thấy Thạch Nham khiêu khích, Tiêu Hải cố nẹn giận, bỗng nhiên lặng lẽ đi tới chỗ những võ giả của Niết bàn còn lại, những người đó của Niết bàn nhìn thấy đám người Tiêu Hải tới thì lập tức phản ứng, võ giả thiên vị tam trọng thiên chi cảnh trong đó khẽ quát một tiếng: "Chúng ta hợp lực, có lẽ mới có thể ngăn cản được người của Quang Minh thần giáo."

Tiêu Hải gật đầu, đứng cùng một chỗ với người của Niết bàn, vẫn không dám ra tay.

Lúc này, phía mạnh nhất không nghi ngờ gì nữa chính là đám người Triệu Phong và Thạch Nham của Quang Minh thần giáo, hai bên sau khi liên thủ thì có ưu thế áp đảo, cho dù là Võ Hồn điện và Niết bàn liên thủ thì cũng không nhất định có thể hơn được đám người Triệu Phong.

Đương nhiên, bên trên không chỉ có võ giả của Võ Hồn điện và Niết bàn, còn có mười gã võ giả nhị trọng và nhất trọng thiên, những người này tựa hồ biết tình thế vi diệu, theo bản năng cũng tụ tập với đám người Tiêu Hải.

Tình thế lập tức phân biệt rõ ràng.

Triệu Phong, Thạch Nham là một đại đoàn thể, những võ giả còn lại thì đi cùng nhau, đề phòng nhìn về phía đám người Thạch Nham, Triệu Phong, Thạch Nham Thạch Nham, sợ bọn họ đột nhiên hạ độc thủ.

" Muốn giết bọn họ hay không?" Thải Y lạnh lùng, nói.

Xích Tiêu nhíu mày, không nói gì, nhìn về phía Thạch Nham.

Thạch Nham sửng sốt một chút một chút nhìn những đoàn đội còn lại liên thủ, lại nhìn nhìn Triệu Phong, Lý Duyệt rồi bỗng nhiên cười cười nói: "Thế lực ngang nhau, nếu liều chết đánh một trận thì không ai được lợi cả."

Triệu Phong khẽ gật đầu tán thưởng, thấp giọng nói: "nếu thực sự khai chiến toàn diện với những người đó, chúng ta tuy rằng không đến mức chịu thiệt, nhưng tổn thương khẳng định là khó tránh khỏi. Hiện tại tất cả mọi người coi chúng ta là sự uy hiếp, tiếp tục tranh đấu với những người này là không cần thiết."

" Ám từ vụ chướng này còn có một chỗ khác thường, nơi đó chắc có rất nhiều võ giả tụ tập, lúc này tiêu hao quá nhiều lực lượng thì nếu ở chỗ khác thường đó đụng phải nhiều võ giả hơn, chúng ta e là sẽ chịu thiệt." Lý Duyệt nhíu mày nói.

"Ừ."

Thạch Nham nhìn về phía đám người Tiêu Hải, vẻ mặt đạm mạc nói: "Vậy chúng ta ai nấy tự tìm mục tiêu, tiếp tục cường sát xác ướp cổ, đi thu hoạch bí bảo."

" Nên như vậy." Triệu Phong cười: "Nghĩ chắc những người đó cũng không dám khiêu khích chúng ta đâu, hiện tại chúng ta có thể yên tâm giết xác ướp cổ để tìm bí bảo."

Xác ướp cổ lượn vòng giữa không trung, tựa hồ bị ảnh hưởng của lực lượng nào đó, cũng không thể rời khỏi người này.

Những xác ướp cổ này thân có cấm chế, nếu võ giả không chủ động công kích bọn họ thì xác ướp cổ cũng sẽ không chủ động xuất thủ, chỉ có khi xác ướp cổ phát hiện bị uy hiếp thì mới toàn lực ngăn cản.

Nguồn lực lượng của Xác ướp cổ đến từ chính bí bảo ở ngực, thực lực của mười một xác ướp cổ cũng chỉ là tương đương với võ giả thiên vị cảnh bình thường, uy hiếp cũng không tính là lớn.

Bố trí phương trâm xong, mọi người bắt đầu hành động.

Triệu Phong, Lý Duyệt và người của Quang Minh thần giáo bắt đầu chọn lựa xác ướp cổ để xuống tay, đám người Xích Tiêu, Thải Y cũng tập trung sự chú ý, nhìn về phía xác ướp cổ chìm nổi chung quanh.

Thạch Nham cũng không vội xuất thủ, ngược lại mạnh mẽ phá vỡ huyễn không giới của Tiêu Lăng, dụng tâm thăm dò.

Huyễn không giới của Tiêu Lăng chia làm ba không gian nhỏ, bên trong một chỗ không gian không gian, chất đống các loại tài liệu tu luyện, đặt rất nhiều khoáng thạch luyện khí dạng kim thiết, còn có một chỗ không gian thì đặt vật dụng hàng ngày và đồ ăn, không gian còn lại thì là tinh thạch và chai lọ, cùng mấy thứ bí bảo.

Dao nĩa hắn lúc trước giành được, phóng ra vầng sáng màu xanh da trời, cầm vào tay th băng hàn thấu xương, trong dao nĩa lại có hàn khí kinh người.

Sờ soạng cái dao nĩa đó, ngón tay Thạch Nham cũng có chút lạnh lẽo, nếu không phải thân thểcủa hắn từng được huyền băng hàn diễm cải tạo thì nói không chừng ngón tay cũng sẽ đông cứng.

Bí bảo thuộc tính Hàn.

Thạch Nham thầm gật đầu, thu dao nĩa này thu vào huyễn không giới của mình, huyễn không giới Tiêu Lăng cũng bị hắn đeo lên ngón tay, thứ tự dưng có, không dùng thì phí.

Tiêu Hải nhìn hắn đeo huyễn không giới của Tiêu Lăng thì ánh mắt toàn là hận, nhưng vẫn khống chế được mình, không mạo muội xông lên.

Thạch Nham cũng không quản hắn, nhìn hắn một cái rồi cười lạnh một tiếng.

Ý trong mắt Tiêu Hải càng đậm, vẻ mặt oán độc, không ngừng hít thở, tựa hồ nhắc nhở mình đừng xung động.

Lúc này đám người của Quang Minh thần giáo đã nhìn vào một xác ướp cổ, ngực của xác ướp cổ đó có một khối áo giáp xanh biếc, áo giáp trong trận pháp cổ tựa hồ đã bị thu nhỏ, không nìn rõ lắm, lại truyền ra quang mang màu xanh biếc, sáng bóng như là phỉ thúy.

Xác ướp cổ đó bị đám người Triệu Phong, Lý Duyệt vây lại, không cho hắn thoat skhoir tầm mắt, khiến xác ướp cổ cũng khó phá tan được lực phòng ngự của bọn họ.

Chỉ liếc một cái là Thạch Nham biết xác ướp cổ đó chắc trốn không thoát khỏi sự vây giết của đám người Triệu Phong, áo giáp màu xanh biếc đó khẳng định sẽ rời vào trong tay đám người Triệu Phong.

Hắn lại nhìn nhìn đám người Thải Y, Xích Tiêu, Thải Y, Xích Tiêu cũng nhìn chằm chằm vào xác ướp cổ, trong trận pháp cổ khảm một thanh chủy thủ màu bạc, chủy thủ phóng ra ngân quang, tựa hồ là nguồn lực lượng của xác ướp cổ, xác ướp cổ đó không có sinh cơ, nhưng dưới sự công kích của đám người Thải Y, Xích Tiêu, cả người phóng ra từng đợt ngân quang sắc bén. Nguồn: http://truyenfull.vn

Ngân quang này tựa hồ cực kỳ sắc bén, ngay cả Xích Tiêu cũng không dám chống chọi, khi đối phó với xác ướp cổ vẫn luôn trốn tránh, sợ bị ngân quang trên người xác ướp cổ bắn trúng người.

Tả Hư, Tả Thi thì không hoạt động, đứng bên cạnh hắn, chỉ ngạc nhiên nhìn đám người Xích Tiêu bắt giết xác ướp cổ.

Nhìn đám người Triệu Phong, lại nhìn nhìn Xích Tiêu, Thạch Nham, biết cứ tiếp tục thế này, bất luận là Triệu Phong bọn họ hay là đám người Xích Tiêu, Thải Y chắc có thể trảm sát được xác ướp cổ rồi lấy bí bảo trên người xác ướp cổ.

Thạch Nham ngẩng đầu nhìn xác ướp cổ đang chìm nổi, hết nhìn đông tới nhìn tây, cũng chuẩn bị chọn lựa một xác ướp cổ, thông qua liệp sát xác ướp cổ để thu hoạch bí bảo.

Nhưng vào lúc này.

Một cỗ rung động của tâm linh từ bên trong thức hải của hắn nhộn nhạo, mắt Thạch Nham chợt lóe sáng, vội vàng nín thở ngưng thần, thể ngộ rung động tâm linh này.

Tiếng gọi của Huyền băng hàn diễm.

Huyền băng hàn diễm tới Huyền Vũ sơn mạch phía bắc, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, không ngờ lại đang dùng tâm linh kêu gọi hắn, bảo hắn tới.

Những năm gần đây, hắn bởi vì vẫn tiến hành liên hệ tâm linh với huyền băng hàn diễm, giữa hắn và huyền băng hàn diễm sớm có liên hệ vi diệu, trong phạm vi nhất định, hắn hoàn toàn có thể cảm ứng được khí tức của huyền băng hàn diễm, có thể nhận thấy được ý niệm tinh thần mà huyền băng hàn diễm phóng thích ra.

Tuy rằng không biết huyền băng hàn diễm vì sao lại kêu gọi hắn, nhưng hắn nhưng hắn biết huyền băng hàn diễm quyết sẽ không hại, chỉ là, thi thể bên dưới đã bị hủy, trong cổ thành tràn ngập bốn loại thiên tai,lúc này tiến vào vị trí của huyền băng hàn diễm, tất nhiên sẽ phải đối mặt với uy hiếp của bốn loại thiên tai, cũng khiến Thạch Nham có chút cẩn thận.

Huyền băng hàn diễm kêu gọi càng gấp hơn.

Thạch Nham sắc mặt khẽ biến, cẩn thận cân nhắc một chút, bỗng nhiên mạo hiểm đi tìm.

Bốn loại thiên tai cố nhiên đáng sợ, nhưng hắn vừa mới bước vào thiên vị chi cảnh, nhục thân cường hãn, hơn nữa lại vừa mới nắm giữ được bạo tẩu tam trọng thiên, chính là lúc lòng tin của hắn tăng vọt.

" Các ngươi ở lại đây nhé, ta xuống dưới xem."

Thông báo cho Tả Hư, Tả Thi một tiếng, không đợi hai người này truy hỏi, hắn đã phi thân từ trên cầu thang thi thể chìm xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc