SÁT THẦN

"Thạch Nham đâu?"

Xích Tiêu xuống tay xuống tay với xác ướp cổ đối diện, thình lình phát hiện Thạch Nham đã biến mất, vội vàng hô to.

Tả Hư chỉ chỉ về phía cầu thang xác người cách đó không xa: "Hắn đi xuống đó rồi?"

"Gì cơ?"

Xích Tiêu biến sắc, không hiểu nói: "Hắn vì sao muốn xuống đó?"

Lúc này mỗi người đều đang tranh đoạt bí bảo trên người xác ướp cổ, mọi người vất vả lắm mới tới được đây, tìm tới mục tiêu đều là vì bí bảo, nhưng Thạch Nham lại đúng vào lúc sắp thu hoạch thành quả thì bỗng nhiên đi xuống.

Đừng nói hắn không hiểu, tất cả võ giả phát hiện ra điều dị thường này đều lộ ra thần sắc nghi hoặc.

Triệu Phong, Lý Duyệt liếc qua một cái, cũng không hiểu, có điều lúc này, mọi người đều vì bí bảo mà chiến, nếu lúc này đi xuống tìm Thạch Nham, không nói tới sẽ bị bốn loại thiên tai bao phủ, cho dù là bọn họ có thể may mắn sống sót thì e là sẽ không có được bí bảo ở đây nữa.

Bởi vậy, Triệu Phong và Lý Duyệt tuy rằng vẻ mặt nghi hoặc, nhưng không xuống theo Thạch Nham.

Võ giả ở đây nhìn thấy Thạch Nham bỗng nhiên đi xuống thì đều thầm thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ không không còn sát tinh đó thì có thể thả lỏng một chút rồi.

Trong mắt những người đó, sự uy hiếp của Thạch Nham lớn hơn bất kỳ ai.

Bớt đi đối thủ cạnh tranh trọng yếu như Thạch Nham, bọn họ đương nhiên cao hứng, căn bản mặc kệ Thạch Nham rốt cuộc đi làm gì.

" Gia gia, Thạch Nham sẽ không sao chứ? Vì sao hắn lại đi xuống?" Tả Thi đứng trên bậc đá, cúi đầu nhìn, lại phát hiện tầm mắt tựa hồ bị trở ngại, không nhìn thấy gì cả.

" Hắn khẳng định có quyết định của mình, tiểu tử Thạch Nham này không thể dùng lẽ thường để xem được, hắn nếu không có việc gì thì khẳng định sẽ không đi xuống vào lúc này." Tả Hư trấn an: "Yên tâm đi, tiểu tử đó không sao đâu, hắn thông minh hơn bất kỳ ai, ta nghĩ hắn lần này đi xuống khẳng định có phát hiện gì khác."

Tả Hư nói như vậy Tả Thi mới yên lòng, có điều vẫn đứng đó ngây ngốc nhìn xuống dưới.

Mà chỗ cái hồ nhỏ màu bạc, bốn loại thiên tai bao phủ tới, Thạch Nham cả người phủ tinh quang, khuôn mặt ngưng trọng, cảm thụ được lực lượng tinh thuẫn chảy đi, hắn hít sâu một hơi, đi tới cái hồ nhỏ màu bạc.

Băng sương, lôi điện và liệt diễm liệt diễm, bạo phong, bốn loại thiên tai tàn sát bừa bãi trong cổ thành, bao phủ toàn bộ cổ thành.

Nhìn xa một cái về phía trước, hắn phát hiện dưới ảnh hưởng của bốn loại thiên tai, tường của cổ thành đã đổ, từng tòa thạch bảo cao trăm mét hóa thành một đống đá, sụp đổ dưới bốn loại thiên tai.

Bên ngoài hồ nhỏ màu bạc, tụ tập hơn một ngàn các loại yêu thú, yêu thú này còn nào cũng há cái miệng to như chậu máu, trong mắt hiện ra ánh sáng băng hàn, đều đang nhìn vào điểm ánh sáng hội tụ trên trời.

Thạch Nham vừa xuất hiện, yêu thú lập tức lập tức, muốn nhảy vào cắn xé hắn.

Sắc mặt phát lạnh, Thạch Nham nhìn đàn yêu thú, không dám manh động, chỉ tiếp tục dùng tinh thuẫn ngăn cản ảnh hưởng của bốn loại thiên tai.

Có nhiều yêu thú như vậy, cho dù là hắn tự đại tới mấy cũng dám làm bậy.

Một khi bị yêu thú nhấn chìm, dưới tình huống không thể vận dụng ám từ vụ chướng, hắn tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết.

Huyền băng hàn diễm la lên, vẫn từ phía bắc truyền đến, tựa hồ biết Thạch Nham đã xuống dưới, huyền băng hàn diễm giống như cũng rời khỏi từ phía bắc, đang lặng lẽ tới gần hắn.

Cảm nhận được huyền băng hàn diễm đang di động, tâm thần của Thạch Nham thoáng thả lỏng một chút, tiếp tục co đầu rút cổ trong hồ nhỏ, dùng tinh thuẫn để chống đỡ ảnh hưởng của bốn loại thiên tai.

Bốn loại thiên tai này có lực phá hoại phi thường tới nhĩ lực, tinh thuẫn dưới sự phá hoại của loại này, tinh thần chi lực cũng mất đi rất nhanh.

" Như vậy không được."

Nhíu mày, Thạch Nham nghĩ biện pháp.

Tinh thần chi lực tụ tập không dễ, là hấp thu tinh thần chi quang, tụ tập từng chút một, tinh thần chi lực này không giống tinh nguyên, còn có thể thông qua hấp thu thiên địa linh khí, hấp thu tinh thạch để khôi phục lại.

Một khi tinh thần chi lực hao hết, hắn có nhiều thủ đoạn huyền ảo tới mấy thì cũng khó có thể thi triển, và rồi sẽ làm suy yếu thực lực của hắn.

Đi trong chướng, chưa đi qua mà một thân tinh thần chi lực nếu sớm hao hết thì hành trình kế tiếp sẽ rất khó bảo đảm.

Nghĩ như vậy, Thạch Nham quyết định mạo hiểm dùng nhục thân và ô quang thuẫn để ngạnh kháng thiên tai.

Vừa có ý nghĩ này liền dùng ô quang thuẫn lấy tinh nguyên làm nguồn năng lượng, đột nhiên tế ra, ô quang thuẫn vừa ra, nhục thân của hắn cũng thành màu tím đỏ, dị lực thần kỳ trong cơ nhục bỗng nhiên truyền ra từ trong từng thớ thịt.

Thu hồi Tinh thuẫn.

Dị năng của bốn loại thiên tai nhanh chóng tiêu giảm năng lượng phòng ngự của ô quang thuẫn, tinh nguyên điên cuồng quán chú lên ô quang thuẫn, không ngừng cung cấp năng lượng cho ô quang thuẫn.

"Vù vù vù!"

Từ trên ô quang thuẫn truyền đến tiếng vang kỳ dị, dưới ảnh hưởng của bốn loại thiên tai, lực lượng của ô quang thuẫn cũng rút đi cực kỳ nhanh.

Trong nửa phút ngắn ngủi, tinh nguyên Thạch Nham quán chú lên ô quang thuẫn đã tiêu hao một phần ba.

" Thật là lợi hại! Không biết thân thể ta có thể chống đỡ được hay không?"

Thạch Nham sinh ra suy nghĩ như vậy, bỗng nhiên muốn khiêu chiến một chút, nhìn xem thạch hóa vũ hồn biến dị có thừa nhận được loại thiên tai với trình độ này hay không.

Bỗng nhiên hắn thu hồi ô quang thuẫn, bốn loại dị năng liệt diễm, băng sương, lôi điện, bạo phong trùng kích, trong nháy mắt đã bao trùm toàn thân, trực tiếp thẩm thấu vào trong lỗ chân lông của hắn, chui vào mỗi một ngõ ngách trong nhục thân của hắn.

Đau nhức!

Đau đớn lan tràn toàn thân, khi liệt diễm, băng sương, lôi điện và bạo phong thẩm thấu, một loại đau đớn cực kỳ đáng sợ trực tiếp lan tràn khắp người hắn.

Loại đau đớn này người bình thường nếu phải chịu thì e là sẽ trực tiếp đau tới ngất xỉu, mất đi tất cả thủ đoạn phòng ngự.

Nhưng hắn vẫn luôn thích khiêu chiến cực hạn, ý chí lại cực kỳ cứng cỏi, dưới loại đau đớn này, chỉ cắn răng chống đỡ, không lập tức hôn mê.

Dị năng trong cơ nhục như là vô số sợi tơ, rất nhanh tụ tập trong cơ thể, mỗi một khối cơ nhục của hắn tựa hồ đang run rẩy, phóng xuất ra năng lượng trong cơ nhục.

Bốn loại thiên tai xâm nhập, bị năng lượng trong cơ nhục chống đỡ, làn da màu tím đỏ của hắn giống như có kháng tính cực kỳ khủng bố, không ngờ dưới bốn loại thiên tai mà không hề bị rách thịt.

Huyền băng hàn diễm hóa thành một cột sáng băng hàn từ phía bắc bay tới, lướt qua một con yêu thú, bồng bềnh trên đỉnh đầu Thạch Nham.

" Ta mang ngươi tới một chỗ, ở đó, tựa hồ có cái gì đó. Có điều nơi đó có kết giới cấm chế rất đáng sợ, ngay cả ta cũng không thể tiến vào, có lẽ ngươi có thể."

Huyền băng hàn diễm đưa tin, chợt hóa thành một đóa hoa băng, ngưng kết ngay trước ngực Thạch Nham.

Một cỗ lãnh khí dày đặc bỗng nhiên lấy Thạch Nham làm trung tâm rồi lan ra.

Trong khoảnh khắc, Thạch Nham thành một khối băng cực lớn, cả người bốc ra hàn khí kinh người đó khối băng đó dưới ảnh hưởng của bốn loại thiên tai, kêu rắc rắc, giúp Thạch Nham chống đỡ ảnh hưởng của bốn loại thiên tai.

" Lực lượng của ngươi khôi phục rồi à?" Thạch Nham kinh hỉ nói.

"Vẫn chưa khôi phục toàn bộ, có điều khôi phục được bảy phần, thế cũng đủ rồi." Huyền băng hàn diễm truyền tin, nó phóng thích hàn ý, ngay cả một con yêu thú cũng phải sợ hãi, khi hàn ý lan ra, từng con yêu thú đang tụ tập lại đều lui về phía sau.

Huyền băng hàn diễm vẫn bị huyết văn giới trói buộc, bên trong huyết văn giới nó vĩnh viễn không thể phóng xuất ra được lực lượng chân chính.

Hiện giờ nó đã thoát ly huyết văn giới, hóa thành một đóa hoa một đóa, bám vào người Thạch Nham, hàn khí phóng xuất ra quả thực có thể đóng băng một tòa cổ thành.

Thạch Nham bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp huyền băng hàn diễm.

Khi đó, huyền băng hàn diễm bằng vào hàn khí kinh người đã đóng băng một tòa tiểu đảo, hơn nữa ngưng luyện ra một con băng, băng hàn chi lực mà huyền băng hàn diễm thể hiện ra lúc đó có thể nói là kinh thiên động địa, e là ngay cả cường giả thần cảnh muốn đối phó nó cũng không dễ dàng gì.

Huyền băng hàn diễm dù sao cũng chính là thiên hỏa cổ xưa, trong năm tháng dài hấp thu huyền hàn chi khí, chính là vật lạnh nhất trong thiên địa, là sinh mệnh thể thần bí nhất của thế gian.

Nó khác với địa tâm hỏa, địa tâm hỏa thời gian vinh thăng thành thiên hỏa quá ngắn, địa tâm hỏa hấp thu thái dương chi tinh, nhưng so sánh với huyền băng hàn diễm thì vẫn còn kém xa.

Lúc này huyền băng hàn diễm đã phóng thích ra lực lượng chân chính, lấy Thạch Nham làm trung tâm, hàn khí lan ra, đại địa ngươi bắt đầu đóng băng.

Băng sương chi lực đến từ chính sơn mạch phía bắc, tựa hồ cũng bị huyền băng hàn diễm nắm trong tay, một dòng băng sương chi lực bắt đầu trở thành một loại đáng sợ nhất của bốn loại thiên tai, dưới sự tăng phúc năng lượng của huyền băng hàn diễm, băng sương chi lực cũng bắt đầu phóng thích mạnh hơn.

Yêu thú như hổ rình mồi ở bên cạnh, từng con né tránh, vô ý bị hàn khí này chạm đến, thân thể lập tức đóng băng.

Nhưng Thạch Nham thì khác.

Trong cơ thể hắn có hàn lực của huyền băng hàn diễm, một thân xương cốt gân mạch đã sớm được huyền băng hàn diễm cải tạo, có thể thích ứng với băng hàn chi lực nơi này.

Hơn nữa huyền băng hàn diễm lại cản thận không khoách tán huyền băng hàn lực mạnh nhất trên người hắn, cho nên hắn tuy rằng bị đóng từng lớp băng dày, nhưng dưới sự dẫn động của lực bạo phát của cơ nhục, hắn vẫn có thể thoải mái hoạt động, chỉ là tất nhiên tất nhiên bị ảnh hưởng, không thể mau lẹ như dưới tình huống bình thường được.

"Hướng đó!"

Huyền băng hàn diễm truyền tin, chỉ đường cho Thạch Nham.

Thạch Nham không nói câu nào, thúc dục lực lượng, dẫn theo băng nham dày đặc đi vào chỗ được nó chiếu sáng.

Trên đường, huyền băng hàn diễm tiếp tục phóng thích hàn khí, nó bám vào hàn lực bên trong băng nham, hạ ảnh hưởng của bốn loại thiên tai xuống thấp nhất, khiến nhục thân của Thạch Nham có thể không phải thừa nhận quá nhiều ảnh hưởng của bốn loại thiên tai. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Nơi Thạch Nham đi qua, hàn khí tỏa ra, yêu thú tuy rằng muốn công kích hắn, nhưng lại không chịu được hàn lực xâm nhập, đều lập tức nhường đường.

Không có từ cức vực trường, lại lợi dụng hàn lực của huyền băng hàn diễm, Thạch Nham ở trong đàn yêu thú vẫn không bị làm sao.

Đi theo phương hướng mà huyền băng hàn diễm chiếu sáng, Thạch Nham một đường quay trở về cổ thành tàn phá, bên trong một miếu cổ ở phía tây nam cổ thành, nhìn thấy một xác chết của yêu thú vô cùng lớn.

Yêu thú đó chỉ có một mắt, hào quang bên trong đan nhau, có ngưng luyện chồng chất điên cuồng của bốn loại dị năng lôi điện, băng sương, liệt diễm, bạo phong, mơ hồ hình thành một Thiên Môn thần bí đi thông tới nơi khác.

Bình luận

Truyện đang đọc