SÁT THẦN

Bất ngờ đánh lén hạ sát Bảng Gia liền nhanh chóng đả thương Phong Nhiêu, vùi nàng ta xuống hố sâu không thể ngoi lên. Nói thì chậm, thực tế thủ đoạn của hắn từ đầu tới cuối nhanh như chớp giật

Một tay của Cam Cơ bị ba cây cốt thứ xuyên qua, cắm vào mặt đất. Mắt thấy Thạch Nham đang tiến tới, Cam Cơ đau đớn vô cùng, tức đến muốn hộc máu.

Hắn đâu có ngờ được Thạch Nham lại thâm trầm, độc ác đến vậy. Vô số đạo tinh quang ngưng thành xích sắt bay tới như muốn trói nghiến Cam Cơ lại.

Răng rắc!

Hắn gắng gượng đưa tay lên định giang tăng trọng lực lần nữa mà chẳng nề đến máu tươi trên bàn tay đang tuôn trào

Trọng lực tăng hai trăm lần!

Thạch Nham đang phi đến thì bị ảnh hưởng của trọng lực, cả người trầm xuống, rơi xuống phía Cam Cơ.

“Tiểu tử muốn chết!”

Cam Cơ rống lên một tiếng, một tảng đá dưới chân bay ra như đạn pháo, hướng về phía Thạch Nham.

Rầm rầm rầm!

Bị vô số tinh quang xuyên thủng, tảng liền nổ tung, đá vụn bắn ra khắp nơi.

Đứng giữa trời phi thạch, Thạch Nỉiam không hề nao núng, vẻ mặt lãnh khốc, biến đổi thần chi lĩnh vực

Không gian cầm cố!

Đá vụn đang bắn khắp nơi bỗng dưng dừng lại giữa không trung, trông cực kỳ quỷ dị.

Ngay cả Cam Cơ đã đạt tới Thần Vương tam trọng cũng chịu ảnh hưởng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thạch Nham tiến tới, nội lực trong cơ thể không ngừng mất đi.

“Phá!”

Cam Cơ ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, sắc mặt đỏ bùng, cố gắng phát động toàn lực phá vỡ không gian cầm cố.

Tinh nha từ trong cơ thể Cam Cơ phát ra ngưng tự thành quang nhận, điên cuồng lao về phía Thạch Nham

Sắc mặt Thạch Nham không hề thay đổi, người ở trên không biến đổi áo nghĩa, xé rách một khoảng bầu trời, hút toàn bộ quang nhận của Cam Cơ vào đó, tiếp tục biến đổi lĩnh vực thần

Một thủ ấn lớn tựa cánh cửa từ trên trời hiện ra, đánh thẳng vào người của Cam Cơ.

Rầm rầm!

Thủ ấn đánh xuống, cơ thể Cam Cơ như bị trọng chùy đánh trúng, toàn thân khụy xuống, sắc mặt tái nhợt đi.

Trong thủ ấn dường như đem theo mầm mống của cái chết. Vừa xâm nhập vào cơ thể Cam Cơ đã điên cuồng cắn nuốt khiển cho tinh khí trong da thịt không thể ngưng tụ được mà chỉ có thể tản ra.

Hắn và Bàng Gia, Phong Nhiêu truy kích hơn nửa tháng, sức lực còn chưa khôi phục hoàn toàn. Mà vừa rồi lại trải qua kịch chiến trên khối cự thach cho nên đã tiêu hao thêm rất nhiều sức.

Bị Thạch Nhâm nhân cơ hội đánh lén, một bàn tay gần như bị phế, bây giờ lại bị thủ ấn đánh trúng, người đã giống như nỏ mạnh hết đà, bị thương nghiêm trọng.

Dương khí trong cơ thể dần dần bị tử khí nuốt hết, Cam Cơ tái nhợt như tờ giấy, máu tươi tràn ra khóe miệng, trông cực kỳ thê lương chật vật.

Thạch Nham không hề có ý định hạ thủ lưu tình, tâm niệm vừa động, ba thanh cốt thứ lại bắt đầu rít gào.

Mà hắn lại không ngừng ngưng luyện năng lượng tử vong, tạo ra thủ ấn trên không trung, thoáng qua như một con mắt tà ác chăm chăm nhìn Cam Cơ, xé trời giáng xuống.

Vù Vù !

Bốp bốp bốp!

Thủ ấn giáng xuống, nơi mà Cam Cơ đang nằm nát như đậu phụ, đá vụn bị đánh thành bụi phấn, bị gió thổi bay. Màn hào quang mà Cam Cơ cố gắng tạo ra cũng bị đánh mất, thần thể tái nhợt mỏi mệt cũng lộ ra.

Tiếp đến ba thanh cốt thứ hiện ra, cắm thẳng vào lồng ngực của Cam Cơ, làm cho lục phủ ngũ tạng của hắn đều dập nát, ruột gan bắn ra ngoài.

Một đòn này đã gần như làm cho Cam Cơ tàn phế, thần chi lĩnh vực cũng biến mất, trọng lực gấp trăm lần cũng tan đi.

“Chúng ta có thể nói chuyện!” Cam Cơ hét lớn, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi: “ Cho ta thời gian để nói”.

Rầm!

Tinh thần cự chùy từ không lao xuống với uy thể tựa ngàn cân nện mạnh xuống ngực Cam Cơ.

Hắn chỉ kịp thốt lên chừng vậy thì thân thể đã sụp đổ, chân tay gãy lìa, bị xé toang thành nhiều mảnh.

“Thực có lỗi, ngươi có tu vi Thần Vương tam trọng, ta không thể không cẩn thận” Thạch Nham bây giờ mới mở miệng, hắn hạ xuống bên cạnh Cam Cơ, ba thanh cốt thứ như ba đạo điện quang, xoay tròn quanh người hắn.

Nhục thân của Cam Cơ bị hủy diệt thế nhưng linh hồn cũng chưa vẫn chưa tan biển. Giờ đã lâm vào hiểm cảnh thể này, Cam Cơ biết không thể tiếp tục chống cự, chẳng chút do dự liền cho linh hồn thoát ra, muốn bay lên tinh không, bảo toàn thần hồn.

Cho dù thần thể bị hủy diệt, chỉ cần còn lại linh hồn là có thể lựa chọn một trong hai con đường. Một là nhập vào một thân thể mới luyện lại, hai là nhập vào trong bào thai của người đang có thai, bắt đầu cuộc sống mới.

Chỉ cần thần hồn bất diệt là còn hy vọng. Chỉ cần có thời gian, quay lại tu vi như hôm nay cũng không phải không có khả năng.

Linh hồn vô cùng huyền diệu. Trên đời này cũng không có nhiều bí bảo áo nghĩa có thể phá hủy hoàn toàn linh hồn. Linh hồn của Cam Cơ như một u hồn trôi nổi, nghiến răng nghiến lợi, nhìn Thạch Nham một cách oán độc rồi tìm cách bỏ chạy.

“Xuất!”

Sắc mặt Thạch Nham lạnh như băng, linh hồn của hắn cũng thoát ra từ mi tâm của hắn. Hắc ám tế đàn tầng thứ hai nhất thời tạo ra sức hút vô cùng kỳ dị.

Linh hồn của Cam Cơ không ngừng giãy dụa, thế nhưng cũng không thể thoát được lực hút của Thạch Nham. Dần dần, linh hồn của Cam Cơ biến mất bên trong hắc động do Thạch Nham tạo ra.

Linh hồn của Cam Cơ bị áo nghĩa của Thạch Nham hút sạch, không còn một chút gì.

Đúng lúc này có một tiếng nổ lớn vang lên, một luồng lực lượng đánh thẳng vào lồng ngực của Thạch Nham.

Thần thể không có linh hồn suy yếu đi rất nhiều, liền bị cỗ sức mạnh kia xuyên thủng, máu tươi tuồn trào, khoét sâu nơi ngực một mảng sâu hoắm.

Phong Nhiêu dùng sức lực vốn không còn bao nhiêu của mình để lau máu trên người, từ từ đi ra khỏi hố sâu, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía linh hồn của Thạch Nham.

Áo nghĩa thần thông có thể cắn nuốt linh hồn, Phong Nhiêu chưa hề nhìn thấy. Ảo diệu tà ác này chưa bao giờ xuất hiện trong Liệt Diễm tinh vực, cũng chưa có ai từng nói qua. tà ác như vậy đã làm cho Phong Nhiêu kinh hãi.

“Tiểu tử, rốt cuộc ngươi tu luyện loại áo nghĩa tà ác gì?” sắc mặt

Phong Nhiêu tái nhợt, một tay nắm lôi điện cầu, thần thái có chút run rẩy.

Âm thanh của nàng dung hợp với sức mạnh của áo nghĩa, nhất thời, âm thanh chấn động lan tỏa, tạo thành những luồng sóng xung kích tàn bạo, đánh tới thần thể của Thạch Nham.

Thạch Nham cũng bị Phong Nhiêu khiển cho hoảng hốt, không hề nghĩ ngợi, chỉ có thể thu lại linh hồn, không quan tâm đến vết thương ở lồng ngực, phát động thần chi lĩnh vực.

Không gian phong tỏa!

Một loạt âm tiết tiến vào thần chi lĩnh vực của hắn đều bị giam cầm lại. Thạch Nham bắn ra tinh quang, phá nát những âm tiết này.

Hắn phất tay một cái, khối tinh đồ nọ liền biến mất trong lòng bàn tay. Hắn ngẩng đầu nhìn Phong Nhiêu, vẻ mặt ngưng trọng: “Xem ra không phải chỉ có mình ta mới tính kế cầí này”.

Trạng thái của Phong Nhiêu tốt hơn tưởng tượng của Thạch Nham rất nhiều. Lúc trước nàng bị cả Cam Cơ lẫn Bàng Gia đối phó, đánh xuống hố sâu, bị vô số hòn đá đè lên, đã vậy còn bị một quyền của Thạch Nham đánh xuống.

Mặc dù vậy Phong Nhiêu vẫn cực kỳ khỏe mạnh, sức mạnh dồi dào, rõ ràng là vẫn còn dư lực.

Thực lực củạ nữ nhân này phi thường khủng bố, vượt xa sự tưởng tượng của Thạch Nham.

“Ta đã tính sai” Phong Nhiêu nghiêm mặt: “Ta đã tưởng có thể trốn dưới hố này để đợi bọn họ phân được thắng bại sẽ ra thu thập tàn cục, Không ngờ ngươi lại bỏ đá xuống giếng, khiến ta bị thương”.

Nàng trừng mắt nhìn Thạch Nham: “Người có tâm cơ âm trầm nhất phải là ngươi. Cho dùlà ta hay Cam Cơ, Bàng Gia, tất cả đều coi thường ngươi. Cam Cơ, Bàng Gia vốn không hề coi trọng ngươi, bây giờ hai tên kia đều chết trong tay ngươi, ta nghĩ bọn hắn dưới cửu tuyền cũng không thể nhắm mắt”.

Thạch Nham lắc đầu: “Cảnh giới của ta thấp nhất. Nếu không có chút kỹ xảo, chỉ sợ đã bị các ngươi giết chết”.

Hắn không vội vàng động thủ. Gân cốt của hắn bị tổn thương, một khi giao chiến sẽ ảnh hưởng đến sự lưu thông sức mạnh. Trong khi miệng nói, hắn cũng đã âm thầm dùng Bất Tử Ma Huyết để điều trị thương thể.

Phong Nhiêu dường như cũng suy nghĩ như hắn, biết đối phương khó chơi, hơn nữa lại bị thương nặng. Trước khi mở miệng nàng cũng đã ăn vào đan dược, lặng lẽ khôi phục năng lượng.

Nàng là Thần Vương tam trọng, cũng dùng đan dược thần cấp. Nàng tin tưởng tốc độ khôi phục của nàng sẽ nhanh hơn Thạch Nham. Bây giờ Cam Cơ cùng Bàng Gia đã chết, nơi đây hoang toàn hẻo lánh vô cùng, không có ai đi qua.

Nói cách khác, nàng chỉ có một địch thủ là Thạch Nham, chỉ cần xử lý Thạch Nham là nàng có thể thành công.

“Loại tà ác áo nghĩa có thể cắn nuốt linh hồn ta chưa bao giờ nghe nói đến. Ta thực sự tò mò  về lai lịch của ngươi?” Phong Nhiêu vẫn duy trì khoảng cách với Thạch Nham, vừa nói vừa đề phòng.

“Ta cũng rất muốn biết bên trong tinh đồ ẩn chứa bí mật gì mà các ngươi có thể mưu đồ hơn trăm năm, lại còn tranh đoạt nhau đến không cần mạng sống của mình" Thạch Nham mĩm cười, tinh đồ nọ lại xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Hắn nhìn về phía Phong Nhiêu: " không biết ngươi có thể giải thích cho ta không?"

“Nếu ngươi nói cho ta biết phương pháp và ảo diệu để cắn nuốt linh hồn, ta sẽ nói cho ngươi bí mật bên trong tinh đồ, được không?” Phong Nhiêu tao nhã lau vết máu trên người, nói.

Y phục của nàng vốn đã rất ngăn, không che khuất nổi vẻ mỹ miều bên dưới, giờ đây nó lại còn bị phá rách tả tơi, cảnh xuân chợt tiết, cực kỳ mê người. Ngọc thủ của nàng du dộng, làn da trắng ngần của nàng mang theo vài phần tinh mỹ, tỏa ra vẻ yêu dị, làm cho người ta rung động tâm thần.

“Nào, lại gần đây rồi chúng ta từ từ trõ chuyện” Phong Nhiêu tiến tới, xuân quang khi ẩn khi hiện theo từng bước chân, thật khiển cho người ta mê mệt.

Linh hồn của Thạch Nham rung động, hai mắt hắn không kìm được mà như bốc lửa. Hắn như bị gơi dậy tà hỏa trong lòng, hô hấp nặng dần lên.

Hắn rõ ràng nữ nhân này đã âm thầm hạ sát thủ. Đây là mị hoặc chi âm.

Bình luận

Truyện đang đọc