SÁT THẦN

Thạch Nham cười lạnh một tiếng, thần lực đột nhiên phun trào, biển lửa bao phủ toàn thân càng hung liệt hơn.

Một hỏa diễm cực nóng mang theo sinh mệnh ý thức của hắn đột nhiên từ trong biển lửa tách ra hướng về phía Hạ Tâm Nghiên.

Hạ Tâm Nghiên Vẻ mặt chết lặng, bị hỏa diễm đột nhiên bọc lại, hỏa diễm vốn nóng rực vào một khóc bọc lấy nàng ta, khí tức đột nhiên biến từ nóng rực thành sâm hàn, chuyển hóa thần diệu phi thường.

Một cỗ hàn trực tiếp thẩm thấu vào trong tế đài của nàng ta, phóng thích ra khí tức cực hàn.

Mắt đẹp của Nàng ta khôi phục tỉnh tóa, biến sắc, bỗng nhiên hai ngón cái ấn vào mí mắt, một loại ảo diệu kỳ lạ bỗng nhiên đột nhiên xuất hiện đột nhiên xuất hiện, một cảnh tượng kỳ diệu như đang được quay lại, giống như nháy mắt kéo trạng thái thần thể của nàng ta về lúc trước khi năng lượng kỳ dị xâm nhập.

Khí tức không biết tên xâm nhập vào thức hải của nàng ta sau khi thời gian trôi ngược thì biến mất vô tung vô ảnh.

Thời gian áo nghĩa, huyền diệu khó giải thích, người tu luyện đến thâm sâu, có thể vĩnh viễn dừng lại ở cảnh giới đỉnh phong, có thể một mực duy trì trạng thái đỉnh phong nhất, tỏa định thời gian.

Sau khi Khôi phục lại, đôi mắt nàng ta bắn ra hàn ý lạnh lùng nhìn về phía đám mây xung quanh, khẽ kêu: "Cẩn thận có tà vật tồn tại."

Vào lúc này các chất lỏng dinh dính nhất nhất rơi vào biển lửa cực nóng do Thạch Nham xây dựng ra, thần kỳ, chất lỏng này không bốc hơi lên trong nháy mắt, bị đốt thành tro tàn, không ngờ có thể tồn tại trong thức hải hắn dùng thiên hỏa ngưng luyện thành, tuy rằng bốc ra sương khói xám trắng, nhưng chất lỏng này lại vẫn ngoan cường lan tới thần thể hắn.

Thạch Nham tâm thần chấn động, từ lúc hắn xuất đạo đến nay, thật đúng là chưa thấy qua bao nhiêu vật mà có thể bất diệt dưới sự thiêu đốt của thiên hỏa. T.r.u.y.ệtruyenfull.vn

Loại chất nhầy không biết tên này cũng không biết đến từ nơi nào, không ngờ đáng sợ như vậy.

" Đốt diệt!"

Hắn một tay điểm về phía mi tâm, trong tế đài lại trào ra thiên hỏa nóng rực, một cỗ thiên hỏa mới một lần nữa ùa vào.

Hiện giờ, sau khi hắn trải qua mấy lần dung hợp, cùng sở hữu bốn loại thiên hỏa, vừa rồi hắn chỉ phóng thích ra một cỗ thiên hỏa, không dùng hết sức.

Lại có một cỗ thiên hỏa vọt tới, lần này thiên hỏa vì có lôi điện tinh mịn lấp lánh, có khí tức ăn mòn linh hồn tồn tại, đây là hỏa diễm dung hợp Diệt Thế Lôi Viêm và Cửu U Phệ Hồn Diễm, Huyền Băng Hàn Diễm, thiên hỏa này vừa ra, lôi điện và khí tức diệt hồn dung hợp, làm uy lực của hỏa diễm này tăng vọt.

Chất nhầy đang phóng tới cuối cùng không cản được, nhưng vẫn chưa lập tức hòa tan, toàn bộ trong nháy mắt lao ra khỏi biển lửa, trở về trong vân đoàn.

" Tử Diệu rất có khả năng bị một đám mây bọc lại rồi." Hạ Tâm Nghiên lướt tới, đứng ở bên cạnh hắn, mặt sâm hàn, trong mắt lại lộ ra vẻ lo lắng.

Tinh Hỏa Đạt tới ngụy Bất Hủ, ở nơi này còn bị vân đoàn tối đen quỷ dị bọc lấy, nếu Tử Diệu cũng bị như vậy, liệu có kiên trì được đến bây giờ hay không còn rất khó nói.

" Ta lại thêm một thiên hỏa nữa." Thạch Nham trầm mặc cả nửa ngày, lại rút ra một cỗ thiên hỏa, phóng ra thiên hỏa sau khi dung hợp Thái Cổ Yêu Hỏa, Âm Linh Quỷ Hỏa, Tuyệt Thi hỏa, cũng hình thành hỏa diễm bên cạnh hắn, làm hỏa diễm xung quanh hắn uy lực lại mạnh hơn mấy lần, lấy hắn làm trung tâm, quả thực hình thành hải dương hỏa viêm, nhanh chóng tràn ngập khuếch tán.

Hỏa diễm cực nóng hóa thành một ánh lửa lướt đi, bao phủ vân đoàn tối đen như mực phụ cận, đều đốt cháy thành tro tàn.

" Bất kể ngươi là ai, ngươi là sinh linh nào, ta chỉ cần ngươi giao ra nữ tử mặc tử y, chỉ cần nàng ta bình yên vô sự, ta sẽ không tiếp tục đốt diệt nữa, sẽ rời khỏi nơi này, ngươi và ta nước giếng không phạm nước sông."

Thạch Nham nhắm mắt lại, mím chặt môi, lại mở thần thức niệm đầu, như linh hồn gió lốc bùng nổ trong biển lửa, từng dòng ý thức như điện bắn về phía bốn phương tám hướng.

Hắn tin, chỉ cần là sinh linh đẳng cấp cao, chỉ cần có linh hồn tồn tại, đều có thể cảm nhận được cỗ ý thức linh hồn này của hắn, có thể thấy rõ được suy nghĩ của hắn.

Lúc này, Tử Diệu không rõ nơi hạ lạc, có khả năng cực lớn đã bị vân đoàn bao lấy, sinh tử không rõ, lúc này phân cao thấp liều chết với đối phương, cho dù thắng thì Tử Diệu e là cũng khó sống sót, cho nên điều đầu tiên hắn phải làm đó là bảo đảm Tử Diệu có thể sống sót.

Lúc này mới lựa chọn dùng linh hồn để can thiệp

Đáng tiếc, truyền đạt của linh hồn ý niệm này của hắn không có được hiệu quả mong muốn.

Nói chính xác, là không có bất kỳ phản ứng nào, từng đám vân đoàn giống như tử vong, giống như không có ý thức, vẫn tồn tại bốn phía, vẫn không nhúc nhích.

Cũng không trả lời hắn.

Thạch Nham sắc mặt âm hàn, quát: "Vậy đừng trách ta hủy diệt tất cả nơi này."

" Rầm rầm."

Như núi lửa phun trào, trong biển lửa truyền đến sự rung chuyển kịch liệt của thiên hỏa, hỏa diễm không ngờ như vẫn thạch lưu tinh, trúng kchs lên vân đoàn, trùng kích lên người võ giả bị bao lấy trong đó.

Võ giả này đã chết lâu rồi, không còn sinh cơ, nhưng Thạch Nham lại có cảm giác như trong cơ thể bọn họ vẫn có một cỗ ý thức tồn tại, ý thức đó phân tán, giống như phân hồn của thái cổ Lôi Địch Lôi Long, ở trên vách tường tinh vực.

Điều khác biệt duy nhất là phân hồn của Lôi Địch vỡ ra sẽ không có ý thức, chỉ còn ký ức và khí tức thuần túy, sau khi phân hồn toàn bộ tụ tập ngưng kết, Lôi Địch mới xem như sống lại, mới có ý thức và suy nghĩ tự chủ.

Nhưng những ý thức phân tán trong cơ thể của các võ giả, lại giống như đơn thể, giống như là ngự hồn áo nghĩa của Minh Cô, một dòng tinh hồn như một khối hóa thân ngoài thân, ở tinh vực bất đồng có thể biến thành nhiều minh, ý thức của vân đoàn nơi này giống như là tình huống của Minh Hạo.

"Nổ cho ta."

Thạch Nham hét to, hỏa diễm nóng rực, các hỏa đoàn trùng kích một vân đoàn, phát sinh nổ mạnh kinh thiên động địa.

Xa xa không chỉ nổ mạnh, không ngờ nứt ra những hư không huyệt động, như hình thành thông đạo ứng không, nối với các tinh vực khác.

Chỉ là hắn dùng thiên hỏa căn nguyên hình thành nổ mạnh, dùng hỏa diễm đó lan ra đốt cháy, không ngờ vẫn không thể đốt diệt được vân đoàn như mực này, vân đoàn này vẫn hoàn hảo, chỉ như thu nhỏ lại.

Mưa quái dị như nối với trời và Cửu U, không biết vì sao bỗng nhiên trở nên tràn đầy, mưa nhỏ biến thành mưa to, trong hư không loạn lưu vực này, tuyệt không nên xuất hiện mưa to, nhưng lúc này lại phát sinh, hạt mưa này giọt lệ của yêu ma, mang theo lực xuyên thấu rất mạnh, như lợi kiếm mà đến.

Thạch Nham sắc mặt lại biến đổi, sự quỷ dị của nơi này vượt quá sự tưởng tượng của hắn, hắn trầm ngâm mấy giây, cả người bắn ra hàng tỉ tinh quang, tinh quang hóa thành tấm màn như quạt lông cực lớn xòe trên đỉnh đầu hắn và Hạ Tâm Nghiên.

Vách tường hội tụ tinh quang ngăn cản mưa này rơi xuống, nhưng lại bốc ra khói nhẹ, tiêu hao tinh thần chi lực trong vách tường.

" Nếu cứ như vậy thì ngươi không có lực lượng bổ sung liên tục, chỉ tiêu hao rất nhanh, vậy không kiên trì được lâu đâu." Hạ Tâm Nghiên trấn định nói.

Thạch Nham gật đầu, biết nàng ta nói đúng, bởi vì không thể bổ sung lực lượng tiêu hao, đợi cho tới lúc năng lượng khô kiệt, đó là tận thế tới rồi.

Bản nhân hắn không thể hấp thu năng lượng của nơi này, vốn hắn cho rằng cũng không có sinh linh nào có thể hấp thu tàn năng trong hư không loạn lưu vực, nhưng khi hắn phát hiện Tử Diệu có thể thì hắn biết mọi sự không có tuyệt đối.

Hắn tin, sinh linh âm thầm xuất thủ này nhất định có thể hấp thu tàn năng của nơi này.

Giao chiến với tên gia hỏa đó ở đây, một khi lâm vào giằng co tiêu hao, người cuối cùng chịu thiệt nhất định sẽ là chính hắn.

" Sẽ có biện pháp." Thạch Nham bình tĩnh trấn an nàng ta một câu, bỗng nhiên trầm tĩnh lại, để tâm linh bình tĩnh, phóng ra thần thức, chậm rãi thăm dò.

Hắn muốn dùng thần thức linh hồn, từ rất nhiều vân đoàn xung quanh nhìn xem có cảm giác được Tử Diệu hay không, sau đó sẽ có thể có phương hướng để tiến hành giải cứu.

"Ồ!"

Cả Nửa ngày sau, hắn đột nhiên hét lên, trong mắt tỏa ra quang mang cực kỳ kinh hãi.

Hắn bỗng nhiên phát hiện, ở nơi cực có hai cường giả khủng bố đang tới đây, hai người đó hắn rất quen thuộc.

Địch Tạp La và Lôi Địch!

Bọn họ sao lại tới đây?

Bình luận

Truyện đang đọc