"Mỹ nữ này mạnh thật!""Đúng vậy, cảnh giới như nhau mà lại có thể thắng lợi nhẹ nhàng như vậy!""Mỹ nữ hung mãnh nha! Nếu không phải tên kia có được Thạch Hóa Võ Hồn của Thạch gia, không chừng đã chết vài lần.""Ừm, so đấu giữa ngũ đại thế gia, quả nhiên khó lường hơn, không uổng phí ta ngàn dặm xa xôi tới đây tham quan.""..."Bốn phía võ đấu trường, tiếng huyên náo liên tiếp vang lên, những Võ Giả vây xem đều vì thực lực của Mặc Nhan Ngọc mà kinh ngạc không ngớt.
Khuôn mặt Mặc Nhan Ngọc như băng sương, ngạo nghễ đứng ở giữa võ đấu trường, lạnh lùng nhìn mọi người Thạch gia, giống như một đóa hoa tuyết liên trên tuyết sơn.
Rất nhiều Võ Giả vây xem, bị thuyết phục bởi thủ đoạn tàn nhẫn của Mặc Nhan Ngọc, đồng thời hai mắt cũng sáng lên, nhìn chằm chằm không dời mắt dáng người có đường cong mê người của nàng, tấm tắc tán thưởng.
Khu vực bên Thạch gia, đám người Thạch Kiên vẻ mặt xanh mét.
Thạch Thiết tức đến run bần bật, nhưng chỉ có thể vẻ mặt oán hận trừng mắt Mặc Đà, không có cách nào phát cáu.
Võ Đấu Hội chính là như vậy, bị đánh bại quang minh chính đại thì kẻ bại không thể nói cái gì, chỉ có thể từ một trận khác lấy lại mặt mũi, không còn cách nào khác.
"Gia chủ, Thiên Lạc thiếu gia không có nguy hiểm tánh mạng, nhưng mà ít nhất ba năm không thể động võ." Một gã cung phụng Thạch gia từ phía sau đi tới giữa Thạch Kiên, Thạch Thiết nói một câu.
Thạch Kiên, Thạch Thiết thân mình chấn động, trong mắt hiện lên một tia đau buồn.
"Gia gia, nữ nhân kia có chút bất thường, nửa chừng lực lượng đột nhiên tăng vọt, việc này thật không bình thường." Thạch Nham nhẹ giọng nói một câu.
"Ta biết." Thạch Kiên hít sâu một hơi, quay đầu nhìn phía hai người Thạch Thiên Kha, Thạch Thiên Vẫn, trên mặt có chút do dự không chắc.
Hắn tự nhiên cũng đã nhìn ra.
Mặc Nhan Ngọc nửa chừng giao chiến, sắc mặt đột nhiên trắng bệch như tờ giấy, cũng ngay một khắc kia Tinh Nguyên bên trong thân thể Mặc Nhan Ngọc bất luận là tốc độ lưu động, hay là mức độ hùng hậu đều tăng lên đáng kể, đây tuyệt đối không thể là hiện tượng bình thường.
"Ngọc nhi xuống dưới, Mặc Kỳ lên!" Nhưng vào lúc này, Mặc Đà ở đối diện khẽ quát một tiếng, lại nói:
"Vật đánh cuộc lúc trước trong bục không động đến, Mặc gia ta tiếp tục thỉnh chiến với Thạch gia!"Một thanh niên thân cao 1m85, sau khi Mặc Đà nói câu này, thay chỗ Mặc Nhan Ngọc đứng ở giữa võ đấu trường, ngạo nghễ nói:
"Mặc Kỳ Mặc gia, cảnh giới Tiên Thiên nhị trùng thiên, thỉnh Thạch gia chỉ giáo!""Đại ca!" Thạch Thiết thở nhẹ một tiếng, có hơi chút lo lắng nhìn về phía Thạch Thiên Kha đằng sau, nói:
"Làm sao bây giờ?""Chiến!" Thạch Kiên cắn răng, trầm ngâm một chút, đột nhiên nói:
"Thiên Vẫn, ngươi lên!"Lời này vừa nói ra, toàn bộ mọi người Thạch gia bên này đều biến sắc, có chút khó hiểu nhìn về phía Thạch Kiên.
Thạch Thiên Vẫn chính là một người mạnh nhất Thạch gia đời ba, có tu vi cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên, tất cả mọi người cho rằng hắn sẽ lưu đến cuối cùng mới lên thi đấu. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLHiện tại Thạch Kiên đột nhiên trực tiếp đưa hắn lên đấu, vậy tiếp theo không còn muốn so đấu sao?
Mặc Chiến đối diện Mặc gia, mới là đệ nhất nhân của Mặc gia đời ba, lúc này Mặc Chiến còn chưa ra sân, bất luận trận này Thạch Thiên Vẫn chiến thua hay là thắng, hắn đều mất đi cơ hội tái chiến.
Chờ một lát sau Mặc Chiến ra sân, Thạch gia ai đi đấu với hắn?
Nếu đến lúc đó tìm không ra một người để ứng phó, trước mắt bao người sẽ khiến người ta cảm thấy Thạch gia đời ba vô năng, mặt mũi của Thạch gia sẽ không còn -- đây quả thực so với thua trận so đấu còn nhục nhã hơn!
"Đại ca!" Thạch Thiết cũng la hoảng lên,
"Mặc Chiến còn chưa ra sân mà!""Nhất định phải là Thiên Vẫn lên! Đối phương có chút quỷ dị, Thiên Vẫn cao hơn một cảnh giới, mới có thể bảo đảm không sao!" Thạch Kiên lạnh lùng nghiêm mặt, quát:
"Không cần nhiều lời! Thiên Vẫn! Ra sân!""Vâng!" Thạch Thiên Vẫn khẽ quát một tiếng, trực tiếp bước vào võ đấu trường, nói:
"Thạch Thiên Vẫn Thạch gia, cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên, xin chỉ giáo!""Thạch Thiên Vẫn! Đây không phải tiểu tử mạnh nhất Thạch gia đời ba sao?""Đúng vậy, bên kia Mặc Chiến còn chưa ra sân, sao hắn lại sớm đi ra như vậy?""Có lẽ Thạch gia bị đánh sợ, bất đắc dĩ mới phái Thạch Thiên Vẫn lên. Lần này thật là thú vị, một Tiên Thiên tam trùng thiên, một Tiên Thiên nhị trùng thiên, song phương kém một cảnh giới nhỏ, Mặc gia sợ là sẽ không ứng chiến, khẳng định sẽ thay đổi người.""Ừm, Mặc gia chắc sẽ không chịu thiệt.""..."Người vây xem bên cạnh, vẻ mặt bọn họ đều là kinh ngạc, nhỏ giọng thảo luận.
Rất nhiều người Bắc Minh gia, Lăng gia, cũng có vẻ mặt nghi hoặc, biểu tình nhìn về phía Thạch gia bên này có chút cổ quái.
Ngay cả rất nhiều người của Tả gia, cũng đều kinh ngạc, không rõ rốt cuộc là Thạch Kiên nghĩ thế nào.
Chỉ có hai người Tả Hư cùng Tả Thi mơ hồ đoán được chút gì, không có ngạc nhiên giống như người khác, đều lặng lẽ liếc mắt nhìn Thạch Nham.
"Bối La thành, một khu mỏ! Thêm thương phố thành Nam Bối La thành!" Thạch Kiên hít sâu một hơi, từ bên trong cẩm bao trên người, lấy ra giấy chứng nhận có liên quan, giao cho người phụ trách tiến đến nhận.
"Mặc Kỳ Mặc gia, Tiên Thiên nhị trùng thiên, Thạch Thiên Vẫn Thạch gia, Tiên Thiên tam trùng thiên, song phương có dị nghị gì không?" Sau khi bỏ đồ lên bục, người phụ trách kia nhíu mày nhìn phía Thạch Kiên cùng Mặc Đà.
Mặc Đà hơi sửng sốt, liếc mắt nhìn chằm chằm Thạch Thiên Vẫn, hình như cũng không hiểu được vì sao sẽ là hắn ra sân.
Do dự một chút, Mặc Đà thấp giọng hỏi một gã lão giả bên cạnh, lão giả kia đầu rối như đống rơm, được Mặc Đà hỏi, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Mặc Đà thấy hắn gật đầu, dường như mới yên lòng, gật đầu với người phụ trách nói:
"Không thành vấn đề, nam nhi Mặc gia ta cảnh giới Tiên Thiên nhị trùng thiên, cũng có thể hạ tiểu tử cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên Thạch gia hắn, có thể chiến!""Được, so đấu bắt đầu!"Thanh âm người phụ trách vừa dứt, thân thể Thạch Thiên Vẫn cũng đã thạch hóa thành màu xám trắng, Mặc Kỳ kia cũng không nhiều lời, khẽ quát một tiếng, trên cánh tay lập tức xuất hiện tia chớp quấn quanh.
"Mặc Kỳ, sớm xuất ra bản lãnh thật sự, đừng để cho người ta xem thường." Mặc Đà thản nhiên phân phó một câu.
Mặc Kỳ trong võ đấu trường, nghe hắn vừa nói vậy, lập tức biết nên làm thế nào.
Gần như chỉ một chốc, Mặc Kỳ kia cũng giống như Mặc Nhan Ngọc vừa rồi, sắc mặt biến thành cực kỳ tái nhợt không có một chút huyết sắc, khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ quỷ dị.
Đồng thời.
Ở bên trong thân thể Mặc Kỳ, tốc độ Tinh Nguyên lưu chuyển đột nhiên nhanh hơn! Giống như có thêm một lực lượng không thuộc về hắn, bị hắn mãnh mẽ thúc giục ra, lực lượng kia tràn khắp toàn thân hắn, khiến trong nháy mắt khí thế hắn đè ép Thạch Thiên Vẫn có tu vi Tiên Thiên tam trùng thiên!
"Lại tới nữa!" Thạch Thiết quát khẽ, cả giận nói:
"Mặc gia khẳng định âm thầm dùng thủ đoạn, đây cũng không phải lực lượng Võ Giả cảnh giới Tiên Thiên nhị trùng thiên có thể có được!"Thạch Kiên vẻ mặt âm trầm, gật đầu nói:
"Ngươi có chú ý không? Trước lúc Mặc Đà đáp ứng giao chiến, nói một câu với lão giả phía sau hắn, quỷ dị của Mặc Nhan Ngọc cùng Mặc Kỳ, tất nhiên có liên quan tới lão giả kia!""Ta sẽ không để hắn thoải mái!" Thạch Thiết nghiến răng nghiến lợi nói.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
"Ầm!"Thạch Thiên Vẫn một chân giẫm đất, Thanh thiết thạch cứng rắn truyền ra tiếng nổ thật lớn, giống như nổ tung lên.
Thạch Thiên Vẫn thân như lợi kiếm, bằng nhanh nhất tốc độ đâm về phía Mặc Kỳ, mang theo ý niệm cận thân sớm đánh cho Mặc Kỳ tàn phế.
Mặc Kỳ lạnh lùng cười không chút e sợ, lại cũng chính diện nghên đón Thạch Thiên Vẫn, từng tia chớp trên cánh tay hắn, đột nhiên bắn ra! Quấn thẳng tới hướng Thạch Thiên Vẫn!
Cùng lúc đó, ở lòng bàn tay Mặc Kỳ, đột nhiên tuôn ra rất nhiều ánh sáng xanh chói mắt, hào quang kia ngưng thành thực chất, thành một đám quang cầu màu xanh, mãnh mẽ bắn đến Thạch Thiên Vẫn.
"Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm!"Một đám quang cầu màu xanh, bắn lên thân thể của Thạch Thiên Vẫn, khiến cho Thạch Thiên Vẫn cuồng mãnh xông đến bị kiễm hãm.
Thừa dịp này, Tinh Nguyên trong thân thể Mặc Kỳ lại tăng vọt, sau quang cầu màu xanh, hắn đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Thạch Thiên Vẫn.
Từng tia chớp ở trên trời đan vào nhau, thần kỳ biến thành tấm điện võng, trong nháy mắt bao lấy thân thể Thạch Thiên Vẫn.
"Làm sao có thể chứ? ! Lực lượng ẩn chứa thân thể bên trong tiểu tử kia, đã có thể so với Võ Giả cảnh giới Nhân Vị!" Thạch Thiết cả kinh kêu lên.
Thân thể Thạch Thiên Vẫn, bị điện võng kia khóa chặt, hắn dùng sức giãy dụa nhưng trong thời gian khó có thể vùng ra.
Mà phía sau, quang cầu màu xanh của Mặc Kỳ, liên tiếp bắn lên người hắn, đánh hắn liên tục lui về sau.
Mặc Kỳ lại vọt lên, cận thân áp sát Thạch Thiên Vẫn sử dụng cả tay chân, quyền cước liên miên không dứt điên cuồng oanh tạc tới Thạch Thiên Vẫn.
Thạch Thiên Vẫn khóe miệng giàn giụa máu tươi, điện võng quấn quanh trói chặt hắn, khiến hắn không có cơ hội hoàn thủ.
Đây là cuộc chiến nghiêng về một phía!
Tất cả mọi người sợ ngây người, toàn bộ trơ mắt nhìn Mặc Kỳ chỉ có cảnh giới Tiên Thiên nhị trùng thiên, đang tiến hành điên cuồng oanh tạc với Thạch Thiên Vẫn, mà Thạch Thiên Vẫn lại không có cách nào hoàn thủ.
"Oa! Đây là chuyện gì?""Không biết a, tiểu tử kia làm sao có thể lợi hại như vậy chứ? Thật bất thường, vô cùng bất thường nha!""Đây thật sự là Võ Giả cảnh giới Tiên Thiên nhị trùng thiên sao? Hay là nói Võ Giả cảnh giới Tiên Thiên của ngũ đại thế gia, đều cao hơn chúng ta một bậc?""Không rõ, không rõ a!""..."Võ Giả vây xem chung quanh toàn bộ đều ngây dại, đều không thể nhìn ra có chuyện gì.
"Rầm rầm rầm! Rầm rầm rầm!"Thạch Thiên Vẫn bị điện võng trói chặt, chỉ có thể bị động thừa nhận Mặc Kỳ đánh, thất khổng đổ máu, ánh mắt cũng chầm chậm rời rạc.
Thạch Kiên bỗng nhiên đứng lên, quyết định thật nhanh hét to nói:
"Trận này chúng ta nhận thua!"Bên cạnh sân đấu, người phụ trách kia đến từ chính Bắc Minh gia, nghe Thạch Kiên thét to như vậy, lập tức nhìn phía Bắc Minh Thương cách xa võ đấu trường.
Bắc Minh Thương lúc này, hình như không có chú ý tới chiến đấu trong võ đấu trường mà đang cúi đầu uống trà, giống như không biết đã xảy ra chuyện gì.
Người phụ trách kia vừa thấy Bắc Minh Thương có thái độ này, trong lòng hiểu rõ nên cúi đầu đi kiểm tra vài địa khế trên bục kia, giống như vốn không có nghe thấy tiếng Thạch Kiên nhận thua.
"Rầm rầm rầm!"Thạch Thiên Vẫn tiếp tục bị Mặc Kỳ điên cuồng oanh tạc, hắn sớm ngã xuống trên mặt đất, bị Mặc Kỳ một cước tiếp một cước đá mạnh vào.
"Chúng ta nhận thua!" Thạch Kiên trừng mắt Bắc Minh Thương, rít gào nói.
Bắc Minh Thương sau đó dường như mới phản ứng lại đây, hắn trước tiên ngẩng đầu nhìn Thạch Kiên, sau đó mới tùy ý liếc mắt người phụ trách trên sân.
"Trận đấu dừng lại! Mặc gia thắng!" Mãi đến phía sau, người phụ trách kia mới lười biếng quát một tiếng.
Mặc Kỳ rốt cục dừng công kích, sau lui lại mấy bước, khinh thường nói:
"Người Thạch gia thật là yếu đuối, một tên cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên mà lại là loại có năng lực này sao, thật lãng phí tinh lực của ta. Hừ!"Nói xong, Mặc Kỳ ngẩng đầu mà bước đi đên Mặc gia bên kia, nhận tán dương của người nhà Mặc gia.
Hàn Phong giống như quỷ ảnh, bỗng nhiên bay lên võ đấu trường, bế Thạch Thiên Vẫn người đầy máu tươi trở về, vội vàng giao cho cung phụng Thạch gia phụ trách trị liệu.
Cung phụng này luống cuống tay chân, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng, trước tiên nhét thẳng một nắm to dược hoàn vào trong miệng Thạch Thiên Vẫn.
Lúc này Thạch Thiết cũng bất chấp căm tức Mặc Đà, hắn xanh mặt nhanh chóng đưa tay đặt lên người Thạch Thiên, đưa vào bản mạng Tinh Nguyên của mình, chữa thương cho Thạch Thiên Vẫn.
Trong trường đột nhiên im lặng xuống.
Rất nhiều Võ Giả vây xem, đều biết được tình huống quỷ dị, trong thời khắc này không có người nào nghị luận, chỉ cổ quái nhìn người Mặc gia cùng Thạch gia.
"Vật đánh cuộc trên sân không động, Chiến nhi, ra sân đi!" Mặc Đà lại khẽ quát một tiếng, khóe miệng ẩn chứa ý cười âm lãnh.
"Mặc Chiến Mặc gia, cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên, thỉnh Thạch gia chỉ giáo!"Thân hình Mặc Chiến cao lớn, ngạo nghễ đứng ở giữa võ đấu trường, cười lạnh nói:
"Ta rất ngạc nhiên, Thạch gia các ngươi bây giờ còn có người dám lên sân khấu sao? Dám sao?"