SÁT THẦN

Dịch Thiên Mạc bỗng chốc ra tay, linh hồn phong bạo như vực sâu biển lớn trong nháy mắt nhấn chìm ba người Trần Phong.

Thức hải của đám người Trần Phong dưới linh hồn phong bạo như ngọn lửa đèn dầu bị gió thổi, lúc nào cũng có thể lụi tàn.

Đến giờ phút này, Trần Phong, Đông Phương Hạp, Sư Nguyệt Như mới biệt được cảnh giới thực sự của Dịch Thiên Mạc, trong lòng kinh sợ đến mức khó có thể nói nên lời, cũng không có được bất cứ ý nghĩ phản kháng nào, chỉ mong Tam Thần Giáo mau chóng phái ra cao thủ để chủ trì công đạo.

Sâu trong con mắt Dịch Thiên Mạc có những tia sáng màu xám trắng như những cương châm hung ác phát ra ánh sáng rợn người.

Ông ta cứ bình tĩnh như thế nhìn ba ngươi Trần Phong, Đông Phương Hạp, Sư Nguyệt Như đang ôm đầu, vẻ mặt đau khổ không ngừng kêu gào. Bọn họ cảm thấy chỉ sau lát nữa linh hồn sẽ có thể vỡ tan, ngay sau đó thân thể linh hồn đều diệt vong.

- Nham thiếu gia...

Lý Phúc không dám giả vờ như không quen Thạch Nham, tiến lên một bước cười khổ chắp tay nói lia lịa:

- Nơi này là Tam Thần Giáo, bổn giáo có quy định của mình, xin Nham thiếu gia đừng khiến chúng tôi khó xử. Nguồn truyện: Truyện FULL

Cách đó không xa có khoảng mười Võ Giả của các thế lực khác từ xa theo dõi lại không dám đến gần, nhưng trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn.

Bọn họ không hề biết Thạch Nham nhưng Trần Phong, Đông Phương Hạp, Sư Nguyệt Như lại đến Nhật đảo từ sớm, hoạt động trên đảo rất sôi nổi nên có rất nhiều người biết thân phận của ba người Trần Phong.

Có lẽ địa vị của Sư Nguyệt Như ở Thiên Tà Động Thiên không quá cao nhưng Trần Phong, Đông Phương Hạp lại là nhân vật quan trọng của Linh Bảo Động Thiên và Đông Phương gia. Hai người này bất luận là tu vi hay là cảnh giới đều rất bất phàm, hơn nữa thân phận cao quý, bình thường rất ít người muốn gây khó dễ với họ.

Thạch Nham đột nhiên gây khó dễ khiến rất nhiều người ngạc nhiên, nhưng mà khiến bọn họ cảm thấy kỳ quái hơn lại là thân phận của Thạch Nham.

Dương gia từ sau khi Dương Thanh Đế bị nhốt, toàn bộ thế lực đều biến mất vô hình, địa vị ở Vô Tận hải rớt xuống vạn trượng. Theo lý mà nói, lần tụ hội này vốn không có người của Dương gia tham dự nhưng Thạch Nham lại đến đây.

Hắn không những đến mà còn mang theo một vị Võ Giả Thần cảnh mà đến!

Ở Vô Tận hải, Võ Giả Thần cảnh chính là sự tồn tại đỉnh cao, chỉ có thủ lĩnh của các phương thế lực mới có thể bước vào cảnh giới như thế. Một Võ Giả Thần cảnh đối với bất cứ thế lực nào thì cũng đều là nhân vật vô cùng quan trọng, cực kỳ đáng sợ.

Tuy bên ngoài vẫn luôn có lời đồn rằng Dương gia không chỉ có một Võ Giả Thần cảnh là Dương Thanh Đế nhưng mọi người chưa từng chính mắt nhìn thấy.

Sự xuất hiện của Dịch Thiên Mạc khiến rất nhiều người thầm kinh ngạc nhưng trong lòng cũng rất nghi hoặc.

Ông ta chính là Võ Giả Thần cảnh đang ẩn giấu của Dương gia sao?

Mang ý nghĩ này, ánh mắt mọi người nhìn về phía Dịch Thiên Mạc càng kính sợ hơn, âm thầm ghi nhớ nhất cử nhất động của Dịch Thiên Mạc, dự tính sau việc này sẽ kể lại cho sư môn sau lưng.

- Nham thiếu gia...

Lý Phúc cầu xin rất đáng thương nhưng không dám trực tiếp ra tay cảnh cáo giống như đối xử với Trần Phong.

Sắc mặt Thạch Nham không đổi, khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn ba người Trần Phong gào khóc thảm thiết dưới linh hồn phong bạo của Dịch Thiên Mạc.

Thức hải của ba người Trần Phong dần ngập tràn lực lượng linh hồn của Dịch Thiên Mạc. Chúng giống như vô số mũi đao chém vào thức hải bọn họ.

Sự đau khổ trực quan về linh hồn còn khó chịu đựng hơn sát thương ngoài da rất nhiều. Điều này Thạch Nham đã tự cảm nhận rất nhiều lần.

Nhìn ba người không ngừng kêu khóc trong hoảng sợ, nhìn Sư Nguyệt Như gào thét đến nỗi nước mắt nước mũi cũng chảy ra, ban đầu trong lòng hắn rất vui sướng dần không còn nữa, cuối cùng bắt đầu có chút chán ghét.

Vung tay, Thạch Nham ra hiệu cho Dịch Thiên Mạc dừng lại.

Linh hồn ba người Trần Phong bỗng run rẩy kịch liệt, thức hải sau một lúc sóng to gió lớn đã từ từ lặng lại.

Những vòng hoa văn màu bạc bỗng từ trong đầu ba người khuếch tán ra. Con mắt ba người lúc đầu mê mang thất thần chẫm rãi hồi phục thanh tỉnh có lý trí, cuối cùng đã hoàn toàn tỉnh lại.

Ba người lúc này đầu tóc rối bời dơ dáy, trên mình toàn bụi đất, trên mặt đầy nước mặt nước mũi trộn lẫn, thảm hại vô cùng.

"Híc!"

Một nữ đệ tử của Tam Thần Giáo thấy buồn cười, bất giác nhỏ giọng bật ra tiếng cười chế giễu.

Lập tức cảm thấy không ổn, nàng lè lưỡi ra vội vàng im tiếng.

Một vài Võ Giả của các thế lực đang xem cũng nhịn không được muốn cười ầm lên nhưng lại kìm nén lại rất khổ sở, bộ dạng đều cực kỳ cổ quái.

Ba người Trần Phong sau khi tỉnh lại vừa thấy bộ dạng mình nhếch nhác thế này tức giận muốn trào máu, hận không thể đào cái lỗ mà chui xuống.

Ba người ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, vội vàng dùng ống tay áo lau vết bẩn trên mặt sau đó che mặt muốn đi khỏi đây, ngay cả ý định hỏi tội Thạch Nham cũng không có.

- Không được đi.

Thạch Nham lần nữa lạnh nhạt khẽ quát lên.

Thân thể ba người Trần Phong run rẩy, quay đầu đau buồn phẫn nộ gần chết, trừng mắt nhìn Thạch Nham, bộ dạng như muốn liều mạng.

Nhất là Sư Nguyệt Như trước giờ luôn tự khoe là dáng vẻ ưu nhã quyến rũ nhưng lại nhếch nhác giống như một mụ điên như thế này trước mắt bao người. Nỗi nhục nhã này ngay cả lúc nằm mơ nàng ta cũng chưa từng nghĩ tới.

Vô cùng sỉ nhục, mặt mày nữ nhân này méo mó lại trông rất dữ tợn. Đôi mắt đầy thù hận ẩn chứa vô tận sát khí, tựa như không kiềm chế được lúc nào cũng có thể xông lên.

- Thạch Nham, nhục nhã hôm nay ngày sau ta sẽ trả lại cho người gấp mười lần.

Vẻ mặt Đông Phương Hạp ngoan độc, âm trầm nói.

- Về nói với trưởng bối của các ngươi, ba phương các ngươi mỗi bên nhường ra năm hòn đảo để bồi thường cho Dương gia.

Thạch Nham hờ hững không động đậy, vốn không để ý đến uy hiếp của Đông Phương Hạp

- Một tháng sau, ta muốn thấy bồi thường của các ngươi.

Lời này vừa nói, đa số Võ Giả đang theo dõi gần đó đều ô lên.

Trong lúc Ma nhân ồ ạt xâm phạm này thì thế lực các phương nên đoàn kết, nên dùng toàn lực đối phó Ma nhân, không nên làm loạn vào lúc này.

Nhưng Thạch Nham lại làm ngược lại, rõ ràng muốn mượn gió bẻ măng, bộ dạng còn ra vẻ không cần thương lượng, đây là chuyện gì thế?

Mọi người kinh hãi đến ngay người, vừa thầm mắng Thạch Nham hèn hạ không lo đại cục, vừa khiếp sợ vì sự vô sỉ ngạo mạn của Thạch Nham.

- Ngươi dựa vào cái gì?

Trần Phong nghiến răng nói.

- Chỉ bằng bọn họ.

Thạch Nham chỉ về hướng Dịch Thiên Mạc, Tạp Ba, Yết Mãnh.

Tạp Ba, Yết Mãnh âm trầm cười lạnh kiêu ngạo nhìn mọi người. Khí tức khủng bố chấn nhiếp bốn phương bỗng từ trong thân thể hai người họ phóng ra.

Võ Giả đang xem ở xung quanh lập tức cảm thấy thức hải không ngừng chấn động, Tinh Nguyên trong cơ thể như con ngựa hoang thoát dây cương không còn nghe theo sai khiến, từ tận đáy lòng xuất hiện cảm giác bất lực.

Một vài Võ Giả cảnh giới thấp thì đầu gối nhũn ra tựa như bị ngọn núi lớn đè lên bỗng nhiên quỳ mọp xuống.

Võ Giả Thần cảnh!

Không cần nghĩ thêm, chỉ bằng khí thế như vậy mọi người đã biết hai người Tạp Ba, Yết Mãnh cũng là Thần cảnh!

"Ba, ba Võ Giả Thần cảnh!"

Không biết là ai rên rỉ một câu, trong lòng toàn bộ Võ Giả xung quanh đều rét lạnh, sắc mặt lặng lẽ biến thành trắng bệch, bất giác lùi về sau.

Lý Phúc khom gập cả lưng, đầu như cúi xuống tận ngực, thân thể mập mạp khẽ run rẩy, không còn bất cứ ý nghĩ cầu xin Thạch Nham ngừng tay nào nữa.

Trần Phong, Đông Phương Hạp thừ người giống như bị một đấm đánh mạnh vào trong não bị chấn động đến ngây ngốc.

Trước đó trong lòng Sư Nguyệt Như còn có suy nghĩ báo thù, giờ thì đau khổ nắm mái tóc bù xù, vẻ mặt như cười như khóc, trong mắt tràn đầy sự tuyệt vọng và khuất nhục, cuối cùng cũng không còn chút ý niệm trả thù.

- Các ngươi có thể đi rồi.

Vẻ mặt Thạch Nham đầy chán ghét, vẫy tay thúc giục nói:

- Cút xa một chút, đừng để ta nhìn thấy nữa.

Ba người Trần Phong như kinh hồn bạt vía như chó nhà tang chạy đi rất thảm hại, trên đường nghiêng ngã lảo đảo giống như ngay cả bước đi cũng không vững.

Rung động mà Thạch Nham mang đến cho bọn họ đã vượt xa sức chịu đựng của bọn họ, bọn họ không chịu đựng nổi lại bị Dịch Thiên Mạc động tay chân vào linh hồn, thế nên mới thê thảm vô cùng.

- Chuyện này ...

Cuối cùng Lý Phúc ngẩng đầu, thái độ càng khiêm nhường hơn

- Chuyện này tôi vẫn phải bẩm báo lên trên. Nham thiếu gia đừng trách. Chúng tôi, chúng tôi có quy định của mình.

- Sao?

Thạch Nham thản nhiên gật đầu

- Ta chưa giết bọn chúng, chỉ là hù dọa bọn chúng thôi, đây cũng là vi phạm quy định sao?

Lý Phúc ngẩn người nghiêm túc nghĩ ngợi một hồi cảm thấy chuyện này cũng đúng. Ba người Trần Phong vốn không bị trọng thương, chỉ là bị mất mặt trước nhiều người, hiện tại vẫn còn sống khỏe mạnh, thật sự không xem như vi phạm quy định.

- Chúng ta tùy ý đi dạo đây.

Lúc ông ta còn đang ngẩn người ngạc nhiên, Thạch Nham gật đầu với ba người Dịch Thiên Mạc, cứ như vậy lướt qua Lý Phúc bước về phía trước,

Võ Giả đang xem ở xung quanh vừa thấy chuyện nhiệt náo đã hết cũng đều mang theo vẻ mặt kinh ngạc nhanh chóng tránh xa, không lâu sau đã đi hết trơn.

... ... ... ... ... ... ... ... ...

Trong thạch thất màu đỏ sậm.

Một đám Võ Giả của Thi Thần Giáo mặc áo bào đen, toàn thân tràn đầy âm khí, ánh mắt âm hiểm lạnh lùng mjòm hai quan tài âm mộc trong thạch thất.

Doãn Hải cũng nằm trong số đó.

Trong thạch thất, hai Thiên thi lại bị nhốt vào trong quan tài âm mộc.

Một Võ Giả của Thi Thần Giáo mang mặt nạ ác quỷ có mặt mũi hung tợn, thân thể được bao phủ trong áo bào đen rất lớn, đôi mắt phóng ra tia sáng xanh biếc tà ác quỷ dị.

- Giáo chủ, hai Thiên thi này có phải thật sự xảy ra vấn đề không?

Doãn Hải đứng bên cạnh ông ta bộ dạng cung kính khom lưng xin ý kiến.

Giáo chủ của Thi Thần Giáo khẽ gật đầu, tia sáng xanh biếc tà ác trong mắt dần thu liễm lại

- Hai Thiên thi này dường như đã có chút ý thức, đây thật sự là một kỳ tích làm người ta phải kinh ngạc. Đáng lý, thời gian ngắn như thế, hai Thiên thi này tuyệt đối không thể có được ý thức, bọn chúng còn cách Thi Vương một thời gian rất dài, không thể phát sinh biến dị nhanh như thế...

- Biến hóa của chúng, có lẽ có liên quan đến tiểu tử năm đó.

Doãn Hải cân nhắc thật cẩn thận một lúc nói.

- Tiểu tử kia...

Giáo chủ của Thi Thần Giáo hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng quét qua Doãn Hải nói:

- Chỉ một Võ Giả yếu ớt chẳng lẽ còn thần kỳ hơn bí pháp do Thi Thần Giáo chúng ta tự mình lưu truyền đến nay sao? Nếu hắn có thể khiến Thiên thi trong thời gian ngắn ngủi biến thành Thi vương, bí pháp luyện thi do những vị tiền bối của Thi Thần Giáo chúng ta nghiên cứu há không phải trở thành trò cười?

Trong lòng Doãn Hải lạnh lẽo, vội vàng cúi đầu tự trách, thầm mắng mình ngu xuẩn.

- Ta tạm thời khống chế ý thức vừa tỉnh lại của chúng nó. Nếu không bị ngoại lực ảnh hưởng thì trong thời gian ngắn hai Thiên thi này sẽ không còn phát sinh dị biến lần nữa.

Giáo chủ Thi Thần Giáo trầm ngâm một lát mới dặn dò:

- Trước khi hội nghị trên Nhật đảo kết thúc, ngươi cứ an tâm trông chừng bọn chúng đi.

Bình luận

Truyện đang đọc