SÁT THẦN

Bông tuyết tung bay, gió lạnh thấu xương, đỉnh núi tuyết lên lớp áo trắng. Các mỏm băng trong suốt lấp lánh. Dưới ánh mặt trời, chúng giống như những thanh kiếm băng sắc bén rực rỡ.

Ở chân núi, rất nhiều phòng ốc được bao phủ một lớp băng thật dày, dưới mái hiên còn đọng lại những nhũ băng thật dài.

Trên một căn gác nhỏ bốn tầng, Hà Thanh Mạn mặc một chiếc áo choàng bằng lông cáo tuyết. Nàng vô thức xoa hai lòng bàn tay rồi thổi ra một ngụm hơi ấm, nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Sao tiết trời lại đột nhiên trở lạnh mà chẳng có dấu hiệu báo trước thế này.

Hiện trong căn gác nhỏ chỉ còn lại ba người là Phan Triết, Hà Thanh Mạn và Tào Chỉ Lam, những người còn lại hoặc là rời khỏi theo đám người Cổ Tiêu, hoặc là bị Thạch Nham ra lệnh đuổi đi.

Phan Triết cũng mặc một chiếc áo bông dày, nhìn lên đỉnh núi cao tận mây xanh mà lông mày nhíu lại thật chặt:

- Bắt đầu từ đêm hôm qua, nhiệt độ trên đảo càng lúc càng thấp, cũng không biết nguyên nhân gì. Thật sự là rất kỳ quái.

Vẻ mặt Tào Chỉ Lam lại rất điềm tĩnh, trên miệng còn ẩn chứa ý cười nhạt:

- Nhất định là có liên quan đến Thạch Nham rồi. Nhiệt độ thời tiết tự nhiên tuyệt đội không thể hạ thấp nhanh như thế. Cũng không biết bọn họ đã làm gì mà lại khiến hòn đảo này trở nên cổ quái thế.

- Tào tiểu thư, tỷ thật sự cho rằng Thạch Nham xuất chúng hơn tất cả thanh niên mà tỷ từng gặp sao?

Hà Thanh Mạn rụt cổ vào trong lớp áo lông cáo tuyết. Ánh mắt nàng khi nhìn về Tào Chỉ Lam đầy vẻ nghi hoặc:

- Tỷ nên biết hiện tại Dương gia và chúng ta vẫn coi nhau như địch nhân.

Phan Triết ngơ ngác nhìn Tào Chỉ Lam, hắn cũng khó hiểu kinh ngạc nên cố lắng nghe.

- Đương nhiên.

Tào Chỉ Lam mỉm cười gật đầu. Nàng cũng không hề che giấu sự tán thưởng của mình với Thạch Nham, trong đôi mắt đẹp lặng lẽ toát lên vẻ kỳ dị:

- Lúc hắn ở cảnh giới Bách Kiếp đã có thể cứng rắn chống đỡ một kích toàn lực bảy thanh Thần Kiếm của Cổ tiểu muội, hơn nữa không rơi vào thế hạ phong. Ở Chiến Trường Thâm Uyên, chỉ hai năm ngắn ngủi đã một bước từ Bách Kiếp tiến vào cảnh giới Địa Vị, bây giờ lại đạt tới đỉnh cấp, tốc độ tiến bộ như vậy quả thật là khủng khiếp. Mặt khác, ta cho rằng Vô Tận hải lúc này còn đối đãi hắn như là địch nhân. Ngoài ra, quan hệ của hắn và Âm Mị tộc, Dực tộc càng vượt ra khỏi sự tưởng tượng của các người. Mặc cho các người suy đoán thế nào cũng không ngờ Âm Mị tộc và Dực tộc lại có thể nghe theo lệnh của hắn.

Những lời nói này Tào Chỉ Lam giấu sâu trong lòng mà chưa từng nói ra.

Nàng có sở trường quan sát tốt hơn người khác, từ lúc còn ở vùng đất bị vứt bỏ, nàng đã sớm phát hiện thái độ đối đãi của các vị thủ lĩnh dị tộc Dịch Thiên Mạc, Đế Sơn, Vũ Nhu đã lặng lẽ phát sinh biến hóa đối với Thạch Nham. Trước khi rời khỏi vùng đất bị vứt bỏ, nàng còn phát hiện Đế Sơn, Vũ Nhu hình như làm việc theo lệnh của Thạch Nham.

Phát hiện này khiến nàng cực kỳ khiếp sợ, tuy không rõ giữa Thạch Nham và Đế Sơn, Vũ Nhu phát sinh chuyện gì nhưng nàng biết rằng Thạch Nham có thể nắm giữa hai đại dị tộc này!

Âm Mị tộc và Dực tộc có năm vị cao thủ Thần cảnh, cộng thêm tộc nhân Thiên Vị, Niết Bàn đông đảo. Thế lực này vừa đến đây đủ để thay đổi tình thế của Vô Tận Hải.

Dưới tình huống Ma nhân xâm phạm hàng loạt, khuynh hướng của thế lực này có thể ảnh hưởng đến kết quả chiến đấu cuối cùng của cả Vô Tận Hải.

Chính là nhìn rõ điểm này, Tào Chỉ Lam mới không màng xấu hổ, chủ động đề nghị kết hôn với Thạch Nham. Nàng muốn dùng sắc đẹp của bản thân và thế lực ở sau lưng trói chặt Thạch Nham lại bên mình, vì tương lai của Tào gia mà tạo ra nền móng vững chắc.

Đáng tiếc, nàng ta vẫn tính nhầm.

Tựa như nhớ tới chuyện gì, Tào Chỉ Lam lặng lẽ cười, nhẹ nhàng lắc đầu, trong đôi mắt đẹp đầy vẻ hứng thú.

- Quả là càng ngày càng thú vị, ngươi chờ đó, ta sẽ khiến ngươi quỳ lạy dưới váy ta.

Tào Chỉ Lam thầm nghĩ, khóe miệng nhếch lên một đường cong vô cùng tự tin.

- Nhất định là tên kia đang làm trò, nhiệt độ hạ thấp nhanh thế này thật bất thường.

Khuôn mặt Yết Mãnh lạnh lùng, tung một quyền phẫn nộ nên lên chóp băng ở bên cạnh. Chóp băng thô to như cột đá chống trời trong nháy mắt hóa thành băng vụn bay lả tả.

- Cứ thế này, thực vật trên hòn đảo này sẽ từ từ bị đóng băng chết, ngay cả một vài tộc nhân cảnh giới Bách Kiếp của tộc ta cũng dần chịu không nổi rồi, không thể không mặc thêm y phục. Tộc nhân dưới cảnh giới Bách Kiếp đã tạm thời di tản sang khu vực khác. Nếu hòn đảo cứ tiếp tục trở nên lạnh thế này, có lẽ chúng ta cần phải chuyển chỗ khác.

Sắc mặt Dịch Thiên Mạc ngưng trọng, lông mày nhíu thật chặt, thần thức không ngừng tra xét bên dưới Tuyết Long sơn nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Vẻ mặt hai người Đế Sơn, Vũ Nhu cũng đầy lo lắng, tu vi thần thức của bọn họ có hạn, tự nhiên càng không thể phát hiện ra cái gì.

Thạch Nham đứng giữa năm người, trầm giọng nói:

- Quả thật phải nghĩ biện pháp mới được. Tụ hội ở Tam Thần Giáo đã gần kề, không giải quyết xong chuyện dị thường trên Tuyết Long đảo ta thật sự không thể yên tâm rời khỏi.

- Gia hỏa đó vô cùng giảo hoạt, ẩn nấp cực kỳ kín đáo, ta mơ hồ có thể cảm nhận đượcmột chút nhưng rất khó nắm bắt được.

Dịch Thiên Mạc lắc đầu, không biết phải làm sao:

- Xem ra, chỉ có thể thử bí pháp của ta thôi.

Tạp Ba trầm ngâm một hồi đột nhiên nói.

Yết Mãnh, Dịch Thiên Mạc bỗng sáng mắt lên.

- Bí pháp gì?

Thạch Nham ngẩn ra, kinh ngạc nói:

- Ông thật sự có bí pháp gì có thể dùng được sao?

Tạp Ba cung kính gật đầu:

- Ba thống lĩnh chúng ta tu luyện phương hướng linh hồn áo nghĩa không giống nhau, Dịch Thiên Mạc chú trọng loại khống chế linh hồn, Trát Mãnh chú trọng loại công kích linh hồn. Mà tôi lại chú trọng tu luyện phương hướng khuếch tán mở rộng linh hồn, tôi từng tu luyện một loại bí pháp tên là Khiên Hồn Dẫn Thần, dùng bí pháp này có thể liên kết lại linh hồn của tôi và người khác lại với nhau, theo đó khiến cho năng lực cảm ứng tăng mạnh. Nếu ta và Trát Mãnh, Dịch Thiên Mạc cùng liên thủ, dựa vào năng lực linh hồn cảm ứng của ba người có thể bao phủ cả Viên La hải vực, nếu tập trung cảm ứng cẩn thận thì có thể phát hiện dao động sinh mệnh nhỏ bé nhất ở xung quanh.

- Loại bí phát này có tác dụng phụ không?

Thạch Nham theo bản năng hỏi, Tạp Ba rõ ràng có bí pháp nhưng vẫn chưa sử dụng, đủ nói rõ loại bí pháp này không chỉ đơn giản như lời hắn nói.

"Linh hồn liên kết hết sức nguy hiểm, chỉ sơ ý người thi pháp sẽ gặp tình trạng linh hồn tán loạn.

Tạp Ba cười khổ gật đầu:

- Lực lượng linh hồn của tôi và Trát Mãnh, Dịch Thiên Mạc chênh lệnh không nhiều, nhưng khí tức lại khác biệt rất lớn, một khi thi triển tuyệt đối không thể bị bất cứ lực lượng nào khác ảnh hưởng, nếu không ba người chúng tôi đều có khả năng linh hồn hỗn loạn, cũng có khả năng đổi hồn cho nhau.

- Đổi hồn?

Thạch Nham quát khẽ.

- Ừ, có thể xuất hiện tình huống chủ hồn tôi tiến vào thân thể Trát Mãnh, chủ hồn Trát Mãnh tiến vào thân thể tôi. Một khi đổi hồn, nếu trong vòng bảy ngày không thể đổi hồn trở lại, chúng ta đành phải chấp nhân hiện thực bi thảm.

Tạp Ba nghiêm túc nói.

- Chủ nhân, các người phong tỏa xung quanh, chỉ cần không có bất cứ lực lượng nào xâm nhập vào nơi này, không có bất cứ linh hồn nào liều lĩnh tới gần thì sẽ không thể có nguy hiểm quá lớn.

Dịch Thiên Mạc lại không lo lắng:

- Ba người chúng tôi liên kết chủ hồn sẽ rất nhanh, một khi chủ hồn của chúng tôi liên kết được, muốn tìm ra sinh mệnh ở bên dưới có lẽ cũng không khó lắm, chỉ cần trong lúc chúng ta hành động các người cẩn thận một chút, chắc là không có vấn đề gì.

- Như vậy à.

Thạch Nham gật đầu, lập tức nhìn Đế Sơn, Vũ Nhu mỉm cười nói:

- Sẽ không có vấn đề gì lớn chứ?

- Không sao.

Đế Sơn, Vũ Nhu cùng gật đầu.

Sắc mặt Tạp Ba phấn chấn, cũng rất dứt khoát nói

- Vậy bắt đầu đi.

Nói xong, Tạp Ba ngồi xuống ngay ngắn trước tiên, Yết Mãnh và Dịch Thiên Mạc cũng tìm vị trí bên cạnh hắn ngồi xuống, ba người tạo thành hình tam giác, lòng bàn tay người này áp vào lòng bàn tay người kia, bắt đầu sử dụng bí pháp Khiên Hồn Dẫn Thần của Âm Mị tộc.

Từng luồng dao động linh hồn thần bí huyền ảo bỗng từ trong thân thể ba người truyền ra, những luồng dao động này vô cùng mãnh liệt, giữa hư không lại có thể tạo ra làn gợn sóng có thể nhìn thấy được. Những gợn sóng đó lăn tăn như mặt nước, chầm chậm lan ra bên ngoài.

Vẻ mặt Thạch Nham ngây ngẩn.

Thức hải của hắn như bị chui vào đại dương, trở thành một chiếc lá đơn độc lênh đênh giữa biển. Chủ hồn và ngũ ma trong thức hải cũng lắc lư không ngừng. Chịu ảnh hưởng linh hồn dao động của ba người Dịch Thiên Mạc truyền ra, hắn có cảm giác linh hồn không còn do mình điều khiển.

Ngược lại Đế Sơn, Vũ Nhu bình yên vô sự. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Vũ Nhu chú ý đến vẻ mặt biến đổi thất thường của Thạch Nham. Dường như cảm thấy được gì đó, nàng đứng yên lặng lẽ giơ tay đánh ra một vòng sáng màu trắng chói lọi, bao phủ toàn thân hắn lại.

Sau khi toàn thân hắn được vòng sáng bao phủ, thức hải và chủ hồn của hắn đột nhiên ngừng lung lay, mọi thứ khôi phục lại bình thường.

- Không ngờ chỉ là dư ba của linh hồn dao động lan ra lại có thể ảnh hưởng đến thức hải của ta, tạo nghệ linh hồn của ba tên này quả thật cực kỳ biến thái.

Hít sâu một hơi, Thạch Nham mỉm cười nói:

- Cứ theo chiều hướng này, khi tầng tầng linh hồn dao động truyền xuống dưới lòng đất, sinh mệnh đang ẩn nấp kia hiển nhiên sẽ bị lộ.

Đế Sơn và Vũ Nhu cùng gật đầu. Vẻ mặt càng cảnh giác hơn đang lặng lẽ quan sát bốn phía, chỉ sợ trong lúc quan trọng này lại có người nào đó tới gần.

... ... ... ... ... ... ... ... ...

Nơi cực bắc Già La Hải Vực, trên một hòn đảo xơ xác hoang vu, duy chỉ có ma khí dày đặc như mây đen che hết ánh mặt trời chói chang.

Trong một sơn cốc trên đảo xơ xác, một đám Ma nhân dũng mãnh thân cao hơn ba mét, da dẻ màu xanh đậm, trên đầu mọc sừng cong, tay cầm các loại binh khí quái dị bằng xương trắng âm u đang quỳ dưới đất.

Trên một bục bằng xương cốt đầm đìa máu tươi chất chồng lên tạo thành, một tên to lớn thân cao ba mét rưỡi, trên đầu có một cái sừng cong như sừng trâu ngồi ngay ngắn trên đó.

Nửa thân trên của hắn để trần, gân xanh to như ngón tay cuồn cuộn nổi lên như những con giun đang chầm chậm lúc nhúc trên người, trông cực kỳ dữ tợn.

Một luồng khí tức hung ác thô bạo kinh thiên động địa như mây khói không tan lượn lờ bên người hắn.

Người này mặt đầy những vết sẹo chi chít đan xen nhau tựa như những đường chỉ tay trên lòng bàn tay của con người.

Liếc mắt nhìn, tên này giống như ác quỷ bò ra từ cửu u địa ngục, hung thần tội ác tày trời, trong đôi mắt màu xanh đậm ngập tràn vô tận sát khí cuồng bạo.

- Tộc trưởng, toàn bộ Long Giác tộc chúng ta đã tập kết xong, chỉ chờ mệnh lệnh của ngài.

Bên dưới đài xương là một tên Long Giác tộc giọng nói oang oang, bộ mặt khát máu tỏ ra rất phấn khởi.

Trên đài xương, tộc trưởng Long Giác tộc, một trong các Ma chủ của Ma Vực Thứ Tư - Ma Kỳ Tha vừa muốn nói thì đột nhiên cảm nhận được gì đó.

Đôi mắt màu xanh đậm của hắn giống như xuyên qua ngàn sông vạn núi, dường như xuyên thẳng đến một hòn đảo băng tuyết lạnh lẽo.

- Linh Hồn Tỏa Liên!

Ma Kỳ Tha trầm giọng quát một tiếng, đôi mắt cực kỳ kinh hãi:

- Âm Mị tộc vốn biến mất, một trong bốn phân nhánh lớn của Minh nhân, làm sao lại đột ngột xuất hiện ở Vô Tận hải?

Bình luận

Truyện đang đọc