SÁT THẦN

Tám con Tử Kim Mãng Xà lắc đầu vẫy đuôi, từ trong vách núi lao ra tốc độ cực nhanh, những ánh mắt khiếp người lóe sáng nhìn vào Thạch Nham một cách độc ác.

Thạch Nham hừ lạnh một tiếng, đứng bất động tại chỗ đợi Tử Kim Mãng Xà đến.

Nếu một mình hắn đối đầu với tám con Tử Kim Mãng Xà trưởng thành này, hắn cũng không nắm chắc có thể giết sạch bọn chúng, nhưng mà năm người Ngả Nhã lực lượng thâm sâu khó lường, tình thế sẽ khác.

Quả nhiên.

Ngả Nhã thân như một cây trường thương được bắn đi, khí thế cực kỳ sắc bén, nháy mắt đi đến cạnh hắn, nhưng không dừng lại mà trực tiếp vọt qua nhảy vào nơi đàn mãng xà tụ tập.

Thân hình nàng yểu điệu ở trên không trung không ngừng biến đổi, làm cho người ta có một cảm giác không thể nắm bắt.

Một chùm ánh sáng màu xanh đậm từ trong ngón tay của nàng phóng ra, trong ánh sáng sắc bén ẩn hiện có điện quang, trong mỗi tia sáng đều chứa lực lượng vô cùng sắc bén.

Chùm ánh sáng màu xanh ở trên hư không đan vào nhau, trong khoảnh khác biến thành một cái võng ánh sáng bao phủ tất cả đám Tử Kim Mãng Xà.

Một tiếng thét trong trẻo lạnh lùng vang lên, nàng uốn cong vòng eo tiến vào chiếc võng ánh sáng trên không trung, đứng ở một bên đối diện với đàn Tử Kim Mãng Xà.

-Vũ Giải Chi Nhận!

Nàng quát xong, một đám hàn quang hình mũi kiếm lượn vòng xuất hiện bay đến đám Tử Kim Mãng Xà.

Hai con Tử Kim Mãng Xà ở phía trước chưa kịp phóng độc đã bị những mũi kiếm chém tới, thân thể của chúng đột nhiên bị vỡ ra.

Hai khối yêu tinh trong suốt bị Ngả Nhã dùng năm ngón tay điều khiển, từ trong hai xác rắn bị vỡ ra nháy mắt rơi vào bàn tay nàng, Huyễn Không giới sáng lên, hai khối yêu tinh liền biến mất.

Ở đằng sau, bốn người Lao Lý cùng Thải Y vừa thấy Ngả Nhã ra tay trước đã đoạt được hai khối yêu tinh thì lo lắng, toàn lực chạy đến như bay. Một đám hồng quang chợt lóe vụt qua người Thạch Nham phi đến tranh đoạt yêu tinh của Tử Kim Mãng Xà.

Thải Y diễm lệ như tiên, quần áo bay phất phơ, chuỗi vòng trên cánh tay tuyết trắng đột nhiên bay ra, ở giữa không trung truyền ra tiếng huýt khó dọa người, va chạm tạo ra quang mang chói mắt.

Lúc bay xuống phía Tử Kim Mãng Xà, chuỗi vòng đột nhiên biến hóa, từ bên trong chúng phóng ra một lưỡi đao hung hãn sắc bén dài chừng một thước, chuỗi vòng phát ra hàn quang rực rỡ, nhẹ nhàng lượn vòng đem Tử Kim Mãng Xà chém thành mấy mảnh.

Bác Cách ánh mắt mãnh liệt, một cây kiếm trong suốt dài một thước từ trong tay áo hắn bay ra, ngay lập tức biến thành một con cự long trong suốt dài ba mươi mét, ngửa mặt lên trời rít gào, há miệng nuốt một con Tử Kim Mãng Xà vào bụng.

Những sợi tơ băng hàn ở trong bụng Tinh Long vây khốn Tử Kim Mãng Xà trong bụng, không bao lâu sợi thì cắt nó thành mấy đoạn.

Hai huynh đệ Lao Lý cười hắc hắc, hai người hợp lực đứng trên người một con Tử Kim Mãng Xà, khống chế miệng con rắn không cho cử động, trên người bộc phát ra năng lượng cực kì cuồng bạo, liên tiếp đấm xuống cơ thể Tử Kim Mãng Xà, chỉ một lát sau con rắn đã biến thành một đống thịt bầy nhầy.

Năm người này như một đám khất cái giật tiền, như ong vỡ tổ xông lên, tốc độ mau lẹ, chuẩn xác né tránh khói độc thi triển thủ đoạn, chỉ trong hai phút ngắn ngủn đã giải quyết nhanh chóng tám con Tử Kim Mãng Xà.

Thạch Nham đứng ở một bên cay mày nhìn năm người giết mãng xà.

Rất nhanh, tám khối yêu tinh của Tử Kim Mãng Xà đã bị năm người thu lấy. Trong đó Ngả Nhã xuất thủ nhanh nhất thu được ba khối yêu tinh, Thải Y hai khối, Bác Cách một khối, Lao Lý huynh đệ mỗi người một khối.

Tám con mãng xà đảo mắt đã bị giết, yêu tinh đã được cất vào Huyễn Không giới. Thạch Nham tuy phát hiện ra Tử Kim Mãng Xà đầu tiên nhưng lại không có thu hoạch gì, đứng một chỗ lạnh lùng nhìn bọn họ phân chia yêu tinh.

Thạch Nham cũng không buồn.

Lần này tuy rằng không có thu hoạch nhưng hắn ở bên cạnh cẩn thận quan sát nên đã biết rõ hơn một chút về năng lực của năm người.

Trong số họ, Ngả Nhã là người có năng lực cao nhất, một mình giết ba con Tử Kim Mãng Xà. Thải Y xếp thứ hai, hai huynh đệ Lao Lý thứ ba, Bác Cách là người yếu nhất, phải dựa vào bí bảo trong tay mới có thể giết được một con Tử Kim Mãng Xà.

Ngả Nhã võ kĩ huyền ảo, hành động nhanh gọn lưu loát, xuất thủ tàn nhẫn chuẩn xác, Thải Y tâm tư khó đoán, bí bảo thần kỳ, huynh đệ Lao Lý sức lực kinh người, hai người còn đeo Quyền Bôn (vòng tay nặng) dường như có thể gia tăng lực lượng.

Đứng ở bên cạnh yên lặng quan sát, Thạch Nham đã hiểu rõ thực lực năm người cao thấp thế nào, cũng đại khái hiểu rõ phương thức công kích của đối phương.

Những cái xác Tử Kim Mãng Xà sau khi chết đã bị trọng lực ảnh hưởng chìm xuống dưới mặt biển, không bao lâu liên biến mất.

Năm người bọn Ngả Nhã đem yêu tinh cất giữ cẩn thận, tựa hồ đều rất hài lòng với thu hoạc lần này, lại thấy Thạch Nham không có thu hoạch gì bèn đến trấn an hắn một câu, khuyên hắn lần sau không nên như vậy, thấy cơ hội liền sớm xuất thủ.

Thạch Nham mỉm cười gật đầu, bộ dáng như là đang nghe chỉ bảo.

Sau đó, năm người lại tách ra như trước, tự dùng yêu tinh để khôi phục Tinh Nguyên.

Trong đó bốn người Thải Y ở một ngọn núi, Ngả Nhã lại một mình đi đến mặt kia ngọn núi. Trong lúc Thải Y tĩnh tu, Bác Cách thấy Ngả Nhã đã rời đi liền tiến tới chỗ Thạch Nham.

- Lúc trước ta đối với ngươi có chút không tốt, đó là bởi vì cảm thấy ngươi không có giá trị. Nhưng qua quá trình hợp tác vừa rồi, ta phát hiện ngươi hữu dụng hơn nhiều so với sự tưởng tượng của ta.

Bác Cách tiến lại, nhếch miệng cười, dường như muốn làm tiêu tan sự e dè của Thạch Nham đối với hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Thạch Nham cũng cười cười, nhìn Bác Cách gật gật đầu, nói:

- Hy vọng chúng ta có thể tiếp tục hợp tác tốt với nhau.

- Chúng ta rất muốn hợp tác cùng với ngươi.

Bác Cách đảo mắt nói nhỏ:

- Ít nhất ta và sư tỷ sẽ hợp tác tốt với ngươi… Người khác, ta cũng không dám cam đoan.

Nói xong như vậy Bác Cách không khỏi nhìn về phía ngọn núi Ngả Nhã tu luyện nhỏ giọng:

- Ngươi cũng đã biết, Ngả Nhã kia phân cho ngươi một phần ba khối yêu tinh, kỳ thật là không có ý tốt, nàng muốn dùng khối yêu tinh đó để dụ ta giết ngươi.

Nói đến việc này, Bác Cách xấu hổ cười cười:

- Ngươi cũng biết ở Ám Từ Vụ Chướng, yêu tinh trân quý cỡ nào, chúng ta muốn sinh tồn trong nơi này thì phải dựa vào yêu tinh. Ta thấy ngươi lúc đấy không có giá trị mà lại có một phần ba khối yêu tinh nên nhịn không được…

Bác Cách đem lời mà Thải Y giáo huấn hắn thay đổi một chút rồi nói lại với Thạch Nham.

Sau khi giải thích một phen, hắn mới cắn răng, thanh âm lạnh lùng nói:

- Trong bọn người chúng ta đáng sợ nhất là Ngả Nhã! Đồng bọn cùng chúng ta một đội tiến vào Ám Từ Vụ Chướng, bị nàng dùng các phương pháp hại chết không biết bao nhiêu. Thạch Nham, ngươi phải chú ý Ngả Nhã, không nên vì nàng mà chết, ta nhắc nhở để đề tỉnh ngươi, nếu ngươi sống thì ta cũng không phải mạo hiểm đi dò đường, ta hi vọng ngươi sống càng lâu càng tốt, hiểu chứ?

Thạch Nham trong lòng cười lạnh, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ cảm kích, gật đầu nói:

- Đa tạ Bác Cách huynh nhắc nhở.

- Ừ, ngươi hiểu rõ là được rồi.

Bác Cách cười gật gật đầu, đi về chỗ Thải Y, sau đó được Thải Y hộ pháp khôi phục lực lượng.

- Thạch Nham huynh đệ có thể nhanh chóng thoát ra khỏi vòng vây của tám con Tử Kim Mãng Xà, đúng là phản ứng kinh người, nếu đổi lại là ta thì kiểu gì cũng bị dính độc.

Bỗng nhiên Lao Lý ở cách đó không xa cất giọng cười ha hả, nói:

- Kịch độc của Tử Kim Mãng Xà có công hiệu làm tê liệt thần kinh, một khi bị khói độc bao phủ lực lượng sẽ biến mất. Dịch thể trong bụng Tử Kim Mãng Xà vô cùng khủng bố, sinh vật nào mà bị nó nuốt đều khó mà thoát chết.

Thạch Nham ngạc nhiên, trong lòng không rõ, liền hướng hắn cười cười.

- Uống rượu không?

Lao Lý giơ bình rượu trong tay lên, không đợi Thạch Nham đáp ứng, hắn đã lấy ra một chiếc bát tinh xảo, rót đầy một chén rượu, cao giọng nói:

- Thấy tính cách ngươi cũng hào sảng, chắc cũng là kẻ mê rượu, uống một bát đu, chúng ta làm bằng hữu thân thiết.

- Vậy đa tạ Lao Lý đại ca.

Thạch Nham cười tiêu sái đi đến, giống như là không có gì cảnh giác ngồi trước mặt Lao Lý, bưng bát rượu ngửa đầu uống sạch.

Cách đó không xa, Lao Luân đang nhắm mắt tĩnh tu, lông mày to thô giật giật, tựa hồ đã có đề phòng nhưng sau đó liền rất nhanh trầm tĩnh lại.

- Ha ha quả nhiên là người cùng hội.

Lao Lý cười to, giống như rất sung sướng:

- Ở trong Ám Từ Vụ Chướng khắp nơi đều có hung hiểm, lúc nào cũng có thể tử vong. Có thể hưởng thụ nhiều một chút thì cố mà hưởng thụ, có đúng không?

Thạch Nham gật đầu.

- Huynh đệ dường như không biết gì về Ám Từ Vụ Chướng à?

Lao Lý ra vẻ vô tình hỏi một câu.

Thạch Nham giật mình, khiêm tốn thỉnh giáo:

- Ta vô ý tiến vào nơi này cho nên không biết gì về nó cả, còn phải thỉnh giáo Lao Lý đại ca nhiều.

- Chỉ giáo thì không dám nhưng ta có thể nói cho ngươi biết vì sao mà chúng ta đến đây.

Lao Lý liếc nhìn Thải Y phía xa một cái, thanh âm thấp xuống:

- Ở sâu trong Ám Từ Vụ Chướng nghe đồn có hai điều khác thường. Một cái là nghe nói có Thánh cấp, thậm chí bí bảo Thần cấp, một điều khác thường nữa là có thần hồn tinh thuần.

- Bí bảo? Thần hồn?

Thạch Nham sửng sốt, rất nhanh cân nhắc hỏi.

- Không sai.

Lao Lý gật gật đầu khẳng định.

- Bí bảo Thánh cấp đã cực kì hiếm có, cho dù là ở đại lục Thần Châu chúng ta cũng không phải ai cũng có. Về phần bí bảo Thần cấp th… ha ha. Do đại lục Thần Châu chúng ta không có Luyện Khí sư và Luyện Dược sư Thần cấp, cho nên bí bảo và đan dược Thần cấp, đại đa số đều là từ thời viễn cổ. Mỗi một bí bảo và đan dược Thần cấp cho dù phẩm chất kém nhất cũng có thể làm cho khối người điên cuồng, điểm ấy chắc hẳn ngươi cũng hiểu.

Thạch Nham vẻ mặt kinh ngạc, gật đầu.

- Còn có thần hồn tinh thuần, thứ này trân quý cỡ nào ngươi có biết không?

Lao Lý nhìn hắn nói:

- Mong huynh nói rõ.

Thạch Nham khiêm tốn thỉnh giáo.

Bình luận

Truyện đang đọc