SÁT THẦN

Cổng Thạch gia.

Ba người Thạch Kiên, Hàn Phong, Dương Hải, cùng nhau nhìn Thạch Nham phía trước Địa long.

Dương Hải nhìn thoáng qua, nhíu mày, thầm nghĩ tiểu tử này gầy đi rất nhiều, mấy ngày qua sợ là đã chịu khổ không ít.

Hai người Thạch Kiên, Hàn Phong, chỉ liếc mắt quét qua Thạch Nham, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, trên mặt hiện ra biểu tình kinh ngạc.

Dương Hải không có tu luyện võ đạo, tự nhiên không biết thân thể một người gầy yếu, cũng không nhất định là cơ thể yếu nhược.

Có đôi khi, bên trong một thân hình gầy yếu, ẩn chứa lực bùng nổ còn cao hơn mấy lần một tráng hán!

Thạch Kiên, Hàn Phong đều là hành gia, cho dù chỉ là từ xa liếc mắt nhìn, nhưng đều nhìn ra thân thể Thạch Nham phải cường tráng hơn trước kia nhiều lắm, thậm chí so với đám binh sĩ Thạch gia đời ba khổ tu mười năm sau, thân thể xương cốt đều rắn chắc hơn.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, phát hiện trong mắt đối phương cũng có vẻ ngạc nhiên.

Bọn họ không rõ hơn nửa năm ngắn ngủn này, đến tột cùng ở trên người Thạch Nham đã xảy ra cái gì, mà lại khiến cho ngay cả cốt cách của Thạch Nham đều được thay đổi.

Qua vài phút, đoàn người Thạch Nham, Hàn Chung, rốt cục đi tới cổng Thạch gia.

"Đại gia gia, Hàn bá, cha." Thạch Nham cước bộ trầm ổn đi tới, sau khi đến cổng lập tức lên tiếng tiếng vấn an.

Hàn Chung đi tới, ân cần thăm hỏi một tiếng với Thạch Kiên và Hàn Phong, hướng tới Dương Hải gật gật đầu, liền đứng ở bên cạnh Thạch Nham không nói gì.

Hai người Thạch Kiên, Hàn Phong, ánh mắt sáng quắc, tầm mắt cứ quét lên người Thạch Nham.

Hồi lâu sau, Thạch Kiên mí mắt run rẩy, hít sâu một hơi, nói với Thạch Nham: "Ngươi theo ta đến đây." Nói xong, Thạch Kiên quay đầu đi về hướng đình viện bên trong Thạch gia, bước chân rất nhẹ nhàng.

Chỉ cần là người hiểu Thạch Kiên, đều nhìn ra hắn giờ khắc này cực kỳ hưng phấn.

"Tiểu tử, biểu hiện cho tốt!" Hàn Chung hướng tới Thạch Nham nháy mắt, ám chỉ ngày lành của hắn đã tới.

Thạch Nham vẻ mặt tự nhiên, nhẹ nhàng gật đầu, nói với Dương Hải bên cạnh: "Cha, các người đặc biệt chờ ta sao?"

Dương Hải phụng phịu, khóe miệng lại tràn ý cười kỳ dị, "Không ai đặc biệt chờ ngươi, chỉ là muốn nhìn thân thể tiểu tử ngươi một chút, xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, muốn nhìn ngươi có phải thật sự đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên hay không."

"Hàn Chung, ngươi theo ta đến đây, ta có chuyện hỏi ngươi." Hàn Phong liếc mắt Hàn Chung, quay đầu đi về một phương hướng.

Hàn Chung mặt khổ sở, cúi đầu, không tình nguyện đuổi kịp bước chân đại ca hắn, phương hướng khác với Thạch Kiên đi.

"Đi thôi, đừng để cho Đại gia gia ngươi đợi lâu." Dương Hải nói thầm một câu, kéo kéo góc áo Thạch Nham, thấp giọng nói: "Rốt cuộc là ngươi đã xảy ra chuyện gì?"

"Khẳng định trong chốc lát đại gia gia sẽ hỏi vấn đề này, đến lúc đó cùng nói đi." Thạch Nham cười cười, đối với phụ thân Dương Hải này, cũng không có tỏ ra nhiều tôn kính nên có lắm.

Dương Hải hơi hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn hắn, cổ quái nói: "Tên tiểu tử này, hình như có chút không giống trước kia. Trước kia ngươi chưa bao giờ quanh co lòng vòng, ta hỏi ngươi cái gì, ngươi liền đáp cái đó. Bây giờ ngươi... giống như không sợ ta? Tiểu tử, có phải con mọc lông cứng cáp rồi, không còn để ta vào mắt, hừ?"

"Ông là lão tử của ta, vì sao ta phải sợ người?" Thạch Nham ngạc nhiên, hỏi ngược lại: "Ta nên sợ người sao?"

"Thật không giống ngươi, trước kia ngươi chưa bao giờ sẽ dùng loại ngữ khí này nói chuyện với ta." Dương Hải cau mày, dán mắt nhìn kỹ Thạch Nham một hồi lâu, mới lắc lắc đầu, như tự nói với mình: "Xú tiểu tử, thành Võ Giả, quả nhiên khác hẳn, ngay cả lá gan cũng lớn không ít."

"Đi thôi, đừng để cho Đại gia gia đợi lâu." Thạch Nham mỉm cười nói.

Sau khi hắn cùng Hàn Chung tách ra, nhanh chóng vào cửa đại môn Thạch gia rồi biến mất, cũng từ phương hướng khác đi vào nội viện.

Những Võ Giả Thạch gia vây quanh ở cửa đại môn Thạch gia, trên mặt đều không hiểu ra sao cả, kinh ngạc nói thầm.

"Gia chủ sẽ không phải chờ Nham thiếu gia chứ? Có phải ta nghĩ sai rồi không?"

"Không biết, ta cũng rất kỳ quái, trước kia gia chủ chưa bao giờ cùng xuất hiện với Nham thiếu gia, cũng chưa bao giờ quan tâm tới những chuyện lộn xộn của Nham thiếu gia này, lúc này đây là thế nào vậy?"

"Ai biết được? Chẳng lẽ Nham thiếu gia lại chọc tới phiền toái lớn? Cũng không đúng nha, phiền toái của Nham thiếu gia chọc, không phải đều có cô gia giải quyết cho sao? Ở Thương Minh, Nham thiếu gia gây phiền toái tuy nhiều, nhưng cũng không có việc gì cần gia chủ ra mặt chứ?"

"Có lẽ, lúc này Nham thiếu gia thật sự gặp phải phiền toái rất lớn, mọi người nói sao?"

...

"Đừng nói lung tung, về sau các ngươi tốt nhất đều tôn kính Nham thiếu gia một chút, Nham thiếu gia không bao giờ sẽ là con mọt sách trước kia nữa, nếu các ngươi không biết nặng nhẹ, về sau xui xẻo chớ có trách ta không nhắc nhở." Tạp Nhĩ an bài cho Địa long xong, nhìn thấy những người đó còn đang nghị luận, nhịn không được quát nhẹ một tiếng.

"Tạp Nhĩ, sao lại thế? Ngươi là cùng Nham thiếu gia trở về, có biết chuyện gì không?" Trong đám người có một Võ Giả giao hảo với Tạp Nhĩ hỏi.

"Rất nhanh các ngươi sẽ biết." Tạp Nhĩ cười ngạo nghễ, "Nham thiếu gia sẽ cho các ngươi một chấn động."

"Chuyện gì?"

"Rốt cuộc có chuyện gì?"

Lòng hiếu kỳ của những người này đều bị khơi dậy, ngọn lửa bát quái đang hừng hực thiêu đốt, vây quanh Tạp Nhĩ không tha, vẫn liên tục truy vấn.

"Tạm thời không thể nói, nhưng mà các ngươi rất nhanh sẽ biết." Tạp Nhĩ không quan tâm bọn họ, miễn cưỡng từ trong đám người chen đi qua, cùng những Võ Giả kết bạn dọc đường rời khỏi đó.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Phía sau Thạch gia.

Trung ương thí luyện tràng to lớn, trắc luyện ngọc tinh hình thoi ở dưới ánh mặt trời lóng lánh trong sáng, lóe ra hào quang đẹp mắt như lưu tinh, giống như một mặt trời thu nhỏ lại.

Thạch Kiên đứng ở bên cạnh trắc luyện ngọc tinh, đợi cho lúc hai người Thạch Nham cùng Dương Hải sắp tới đây, hắn đưa tay vỗ đến trắc luyện ngọc tinh, một đoàn hào quang đột nhiên từ lòng bàn tay hắn chạy vào trong trắc luyện ngọc tinh.

Trắc luyện ngọc tinh ban đầu đẹp mắt, bỗng nhiên hào quang ảm đạm xuống, hiện ra nhan sắc vốn có của trắc luyện ngọc tinh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Rót Tinh Nguyên vài trong trắc luyện ngọc tinh." Thạch Kiên hai mắt thần quang rạng rỡ, trầm giọng quát.

Thạch Nham bình tĩnh tiêu sái tiến lên, đi đến bên cạnh rồi vươn tay trái đặt lên trắc luyện ngọc tinh,Tinh Nguyên trong cơ thể phun ra, chạy nhanh vào trong trắc luyện ngọc tinh.

Trắc luyện ngọc tinh màu trắng bạc, hiện ra từng đường hoa văn lộn xộn, ẩn hiện hào quang màu da cam, dần dần từ bên trong trắc luyện ngọc tinh lóe sáng lên, hào quang càng lúc càng sáng, màu da cam cũng càng rõ ràng.

"Được rồi." Khóe miệng Thạch Kiên run rẩy, hai mắt không một cái chớp mắt chiếu lên người Thạch Nham, nói: "Nghe nói, Võ Hồn của Thạch gia chúng ta ... đã thức tỉnh trên người ngươi?"

"Ừm."

"Cho ta xem."

"Được."

Thạch Nham vươn một bàn tay, sấn tay áo lên một tý.

Tâm niệm khẽ động, cánh tay kia chậm rãi thạch hóa, dần dần hiện ra màu nâu tối.

"Nâu tối!"

Hai người Thạch Kiên cùng Dương Hải, đồng thời kinh hô một tiếng, vẻ mặt đều không dám tin, kinh hãi nhìn một đoạn cánh tay để trần của Thạch Nham biến thành màu nâu tối.

"Có phải ánh sáng có vấn đề không?" Dương Hải dùng sức trừng mắt nhìn, lại dụi mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói mắt, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ là ta hoa mắt?"

Hắn vừa nói, Thạch Kiên cũng có chút nghi hoặc, cầm lấy cánh tay Thạch Nham, nói: "Đến đây! Theo ta đến bóng râm tảng đá bên trái, sẽ không hiện sai màu."

Thạch Nham cũng không giãy dụa, tùy ý hắn túm lấy, bình tĩnh đi theo hắn đến một khối nham thạch bên trái.

"Thật sự là nâu tối!"

Thạch Kiên quát lên một tiếng lớn, hơi thở cũng có hơi chút nặng nề, hai mắt hắn hào quang rạng rỡ, trừng mắt nhìm chằm Thạch Nham, ngưng trọng nói: "Xú tiểu tử, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao, vì sao Võ Hồn trên người ngươi, lại là nâu tối? Chẳng lẽ, chẳng lẽ thật đúng là thứ hai giai đoạn?"

"Đúng vậy, đây thật là giai đoạn thứ hai, ta chỉ có tu vi cảnh giới Tiên Thiên, nhưng Võ Hồn là giai đoạn thứ hai!"

"Mau cho ta một giải thích hợp lý! Thạch gia chúng ta, bắt đầu từ tiên tổ, mãi đến một thế hệ chúng ta, chưa bao giờ từng xuất hiện qua hiện tượng này! Không đến cảnh giới Nhân Vị, Võ Hồn chúng ta chưa bao giờ tiến vào thứ hai giai đoạn, ngươi là người thứ nhất! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ở trên người của ngươi, đến tột đã xảy ra chuyện gì? !" Thạch Kiên đều như sắp phát cuồng.

"Khụ khụ, chuyện là như vậy..." Thạch Nham lập lại một lần nữa câu chuyện từng nói qua với Hàn Chung.

Đợi cho hắn nói xong, hắn phát hiện Thạch Kiên vẫn không nhúc nhích, vẫn như trước duy trì tư thế trừng mắt nhìn hắn, biểu tình cổ quái.

"Đại gia gia, biểu tình lúc này của ngươi là gì đây? Ta đã giải thích rồi a."

"Ngươi nói, ba quả trái cây kỳ dị màu đỏ thắm, làm cho ngươi thức tỉnh Võ Hồn? Còn làm Võ Hồn ngươi thay đổi cổ quái như vậy? Khiến trong cơ thể ngươi có Tinh Nguyên, lại khiến ngươi nhanh chóng bước vào cảnh giới Tiên Thiên tam trùng thiên?" Thạch Kiên sắc mặt càng lúc càng cổ quái, quát khẽ: "Chỉ do ba quả trái cây sao?"

"Ừm, chính là như thế."

"Vậy quả kia xuất hiện ở chỗ nào? Hiện tại ta lập tức phái người đi qua, nhìn xem có thể tìm được càng nhiều loại quả này hay không."

"Không còn nữa, chỉ có ba quả, sau đó ta tìm kiếm thật lâu, cũng không còn có nhìn thấy loại quả này."

"Xú tiểu tử, ngươi không phải đang lừa gạt ta chứ?" Thạch Kiên vẻ mặt hoài nghi, rõ ràng không quá tin tưởng.

Ta đương nhiên là đang lừa ngươi.

Thạch Nham âm thầm nói, trên mặt thì lại nghiêm túc, khẳng định nói: "Ta thật sự không biết chuyện gì, tóm lại, ta ăn quả liền biến thành như vậy, chuyện khác ta cũng không rõ ràng lắm, cũng không biết vì sao Võ Hồn của ta lại không giống với người khác."

Hắn cắn chặt răng, chết cũng không nói sự thật.

Thạch Kiên truy vấn vài lần, dùng các loại phương pháp để thử, hắn đều liên tục lắc đầu, tỏ vẻ mình thật sự không rõ những chuyện khác lắm.

Sau vài lần liên tục, Thạch Kiên cũng bỏ cuộc tiếp tục truy vấn nữa, suy nghĩ một hồi lâu, mới nói: "Võ Hồn trên người ngươi biến thành nâu tối, ừm, ... cái kia, đặc tính Võ Hồn có theo đó phát sinh biến hóa hay không? Ý ta là, Võ Hồn trên người ngươi, sẽ không chỉ là nhan sắc xảy ra biến hóa, hay là chỉ có quá độ giai đoạn thứ nhất?"

"Nếu cảm giác của con đúng, chắc là ở giai đoạn thứ hai."

"Ta thử xem." Thạch Kiên tính tình nôn nóng, đưa tay đặt lên ngực Thạch Nham, nói: "Tiểu tử, mau thạch hóa bao trùm thân thể! Không cần sợ, ta sẽ tăng thêm chút lực lượng, không gây thương tổn cho ngươi."

"Được."

Thạch Nham đương nhiên biết Thạch Kiên chắc chắn sẽ không hại hắn, nên không có cố kỵ gì, trực tiếp thạch hóa thân thể, bình tĩnh nhìn một tay Thạch Kiên ra đòn.

Dần dần, một đoàn ô quang thoáng hiện trên tay Thạch Kiên, lực lượng dao động ẩn chứa trong ô quang càng lúc càng rõ ràng, giống như đang từng chút đánh sâu vào ngực Thạch Nham.

Đột nhiên, một tay Thạch Kiên, giống như bọt biển thu hồi lại toàn bộ ô quang.

Nét mặt già nua của Thạch Kiên tràn đầy hưng phấn, liên tục gật đầu, mừng rỡ nói: "Không sai! Thật là giai đoạn thứ hai! Xú tiểu tử, ta không biết ngươi làm như thế nào, nhưng mà từ hôm nay trở đi ngươi không được làm biếng! Mặc kệ ngươi nguyện ý hay không, ta đều phải dồn ép ngươi, để ngươi trở thành một Võ Giả!"

...

Bình luận

Truyện đang đọc