Âu Dương Lạc Sương không có rời đi bởi vì Thạch Nham lúc này tinh lực không đủ, trên đường đi đã hao tồn quá nhiều thần lục rồi. Thạch Nham cũng không buộc nàng đi, hắn cảm thấỵ lúc này bên cạnh có một người che chở cũng không tệ. hắn thật sự đã hao tồn quá nhiều lực lượng rồi.
Tại Lôi Tiêu Tinh Vục bích chướng, hắn tập trung nhìn vào các tia chớp mà ánh mắt kinh dị.
Đến lúc này, hắn đã có thề khẳng định những tia chóp kia đểu là do tàn hồn của Thái cổ Lôi Long biến thành, chẳng qua là phải làm như thế nào để Thái cồ Lôi Long sống lại thì hắn vẫn không
Hắn rất mê hoặc, người biết được việc về phân hồn Thái cổ Lôi Long nên báo cho Thiên Yêu Tộc, để Thánh Thú Thanh Long biết được mới đúng, vi sao lại tim hắn, đưa hắn tới đây? Hắn có chút nghĩ mãi mà không rõ.
Thái Cồ Lôi Long là một trong các thuỷ tổ của Thiên Yêu Tộc, mặc dù không giống Tứ Thánh Thú trong Thiên Yêu Tộc có địa vị độc nhất vô nhị nhưng mà không kém nhau xa lắm. Hắn dung hợp bổn nguyên rồi từ trí nhớ của Bạch Hổ, chu Tước mà biết bí mật của Thiên Yêu Tộc. Hắn biết Chu Tước cùng Thái cồ Lôi Long từng chiến đấu qua nhưng cũng không có thể đem Thái cổ Lôi Long đánh bại.
Vào thời Thái cồ, Yêu Tồ của Thiên Yêu Tộc nếu như có thể tồn tại đến bây giờ thì nhất định là Bất Hủ tồn tại rồi.
Thái Cồ Lôi Long một khi đoàn tụ, một khi khôi phục như cũ thì Thiên Yêu Tộc sẽ có thêm một gã Bất Hủ, mà Thiên Yêu Tộc nhất định là sẽ đi cùng hắn. Hắn bỗng nhiên hiểu ra.
Thái Cồ Lôi Long này nói không chừng chính là vì hắn mà được chuẩn bị.
"Thái Cổ Lôi Long là sinh linh thời thái cổ, đựng dục ờ Thần Ân đại lục, tiêu hao bồn nguyên của Thần Ân đại lục. Tạo thành bổn nguyên có Thiên Hỏa. Thiên Hỏa, Thiên Hỏa, Diệt Thế Lôi Viêm, Thái cồ Lôi Long, bồn nguyên..
Hắn cau mày khổ tư, tìm phương pháp đem Thái cồ Lôi Long sống lại, mơ hồ như đã nắm được mấu chốt, ánh mắt dần dần sáng lên.
"Phụ cận có người tới gần". Bỗng nhiên, Ảu Dương Lạc Sương lông mày nhíu lại nói.
"Không cẩn phải xen vào" Thạch Nham tùy ý nói.
Âu Dương Lạc Sương không nói gi mà yên lặng nhìn hắn, trong đôi mắt sáng phát ra kỳ sắc.
Vù vù hô!
Ba chiếc chiến xa như bọ cánh cứng màu vàng ỡ phụ cận đu đãng rồi đột nhiên tăng tốc độ nhanh chóng vọt tới bên này. Trên chiến xa có muời hai tên võ giả, mỗi một chiếc có bốn người, trong đó có một người tu vi Hư Thần cảnh giới, ba người kia cũng chẳng qua là Nguyên Thần. Bọn họ là bồn thồ thế lực ờ Lôi Tiêu Tinh Vục, ờ .nơi nàv hoạt động, bởi vì được Lai Đặc Tạp ra lệnh gia tăng tuần tra nên đi tuần tra lãnh địa của minh.
Trong tay bọn họ có bức họa Thạch Nham, lúc này vừa nhìn thấy Thạch Nham thì mặt khẽ nhúc nhích. Ba chiếc chiến xa nhanh chóng quây lại. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Hai gã Hư Thần nhất trọng thiên cảnh giới trên chiến xa đồng thời nhìn về phía có cảnh giới cao nhất là một gã Hư Thần nhị trọng thiên.
Người nọ là một phụ nhân, thần thể xinh đẹp, ánh mắt cơ trí nhưng trên gương mặt có một vết thương dử tợn. vết thương này kéo dài từ khóe mắt trái chạy dọc theo xuống đên môi phải, nó phá hủy dung mạo kiều mỵ của nàng, làm cho bộ mặt có vẻ xấu xí. Nàng nhìn về phía Thạch Nham, Âu Dương Lạc Sương mà ánh mắt trầm trọng.
"Lôi đại nhân, người kia... chính là người trên bức họa". Gã béo Trần Đức Kiều mặt biến sắc hạ giọng xin chì thị.
Người được hắn gọi là "Lôi đại nhân" tên là Trần Lôi, bọn họ người Trần gia. Ngôi sao nơi bọn họ sống chẳng qua là cấp bốn, linh khí không nhiều nhưng chung quanh nhưng có rất nhiều mỏ, sản vật cục kỳ phong phú. Bố Lạp Đức Lợi gia tộc vì thế đặc biệt phai một tiểu đội đến nô địch người Trần gia, bắt bọn họ đi khai thác khoáng thạch.
Trần Lôi là em Trần gia gia chủ có tu vi Hư Thần nhị trọng thiên cảnh giới, gần bẳng ca ca nàng là Trần vinh. Trần Lôi hàng năm cũng phải trấn giữ tại mỏ, lần này bởi vì Lai Đặc Tạp ra lệnh nên mới từ mỏ rời đi mang theo mấy tên Trần gia đi tới nơi này đò xét.
Nàng chẳng qua là đi với thái độ ứng phó, chuẩn bị đi một vòng rồi trờ vê, không nghĩ tới thật sự lại phát hiện ra người Lai Đặc Tạp muốn tìm.
Lôi Tiêu Tinh Vục kề từ khi bị Bố Lạp Đức Lợi gia tộc đánh hạ thì cơ hồ bị chặt đứt liên lạc với ngoại giới. Trần gia sống ở vùng hẻo lánh lại càng không biết chuyện hôm nay Tinh Hải rung chuyền, không biểt Thị Huyết nhất mạch cùng Thần Tộc phân cao thấp.
Nhưng Trần Lôi cũng không ngu, nàng biết người bị Lai Đặc phong điểm danh muốn kiếm cũng không phải bọn họ có thể đắc tội được, vì vậy, rõ ràng nhìn thấy người muốn tìm nhưng nàng cũng không đám động, sắc mặt trở nên khó coi thở nhẹ nói : "Đức Kiểu, đừng nói nữa, đừng nói lung tung..
Trần Đức Kiểu gật đầu theo lệnh mà làm, âm thạch trong tay hắn từ từ buông lòng.
Trần gia tộc nhân đểu nhìn về phía Trần Lôi chờ quyấ định của nàng. Đang lúc mọi người nhìn soi mói thì Trân Lôi hít sâu một hơi, nét mặt bỗng nhiên trở nên vô cùng cung kính, nàng điêu khiên chiến xa chậm rãi hướng về chỗ Thạch Nham nói : "Lôi Tiêu Tinh Vực cấp bốn tinh cầu, Thiên Tiêu Tinh Trần gia Trần Lôi ra mắt hai vị..
Lai Đặc Tạp chẳng qua là cấp cho bức họa mà không cấp đanh hiệu cho nên cô ta mặc dù nhận ra Thạch Nham nhưng lại gọi không được tên.
Âu Dương Lạc Sương ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, nàng sớm đã phát hiện ra nhóm người này nên hỏi Thạch Nham làm như thế nào. Thạch Nham bảo nàng tự làm, nàng vừa tự định giá, liệu có nên đem giết hết hay không...
Nàng sớm đã không còn là một thiếu nữ đơn thuần không hiểu thế sụ nữa, sau nhiều năm lữ trình, nàng đã kiến thức qua nhiều hiểm ác, biết ở trong mỗi hoàn cảnh thì nên ứng đối như thế nào để bảo toàn mình. Giết người có đôi khi chỉ là vì để mình có thể sống sót, ở điểm này thì nàng cũng không cảm thấy mâu thuẫn mà cảm thấy đương nhiên. Nàng đã thích ứng với cái thế giới điên cuồng
"Các ngươi tốt nhất là đừng vọng động đến âm thạch, nếu không không kẻ nào sống sót". Nàng sẳng giọng liếc về phía Trần Đức Kiều đang cẩm âm thạch trong ống tay áo.
"Đểu thu lại âm thạch cho ta". Trần Lôi tâm thần chấn động vội vàng hạ lệnh.
Người Trần gia tộc nghe vậy thì vội vàng làm theo, tất cả cũng lộ ra vẻ kinh hãi.
Cách xa như vậy mà Âu Dương Lạc Sương đã nhìn ra trong tay bọn họ có âm thạch, bọn họ kinh nghi bất định cảm giác không ổn.
Lúc này, bọn họ âm thầm may mắn vì Trần Lôi cơ trí. nếu dựa theo ý nghĩ bọn họ, vừa thấy người liền đưa tin cho Bố Lạp Đức Lợi gia tộc thì có lẽ bọn họ toàn bộ đã thành thi thể rồi.
Trần Lôi càng thêm kinh ngạc, nàng là Hư Thần nhị trọng thiên nhưng đi tới bên cạnh Âu Duơng Lạc Sương thì đột nhiên cảm giác thấy áp lục khồng lồ, như đối mặt với một ngọn núi non trùng điệp. Nàng ngẩn người lập tức nhận định, cô gái này thậm chí là Thủy Thần!
Phát hiện này làm cho nàng càng thêm cẩn thận và bất an.
"Để bọn họ tới đây, hòi tình huống một chút, chúng ta ngay cả địa phương nào cũng không biết, cũng phiền toái". Thạch Nham nhíu mày nói.
"Các ngươi tới đây". Âu Dương Lạc Sương quát nhẹ.
Trần Lôi dẫn đầu đi đến, nàng quyết đoán nói rõ tình huống: "Vừa rồi ta mới nói, nơi này là Lôi Tiêu Tinh Vục, chúng ta là người Trần gia ở phụ cận, chúng ta được lệnh của Thu Lai Đặc Tạp đại nhân tới đây dò xét giúp hắn, giúp hán tìm người..
"Ta thấy các ngươi mới vừa lấy ra 1 bức họa, người các ngươi muốn tìm chính là ta, bây giờ nói xem ai là Lai Đặc Tạp và nói một chút về Lôi Tiêu Tinh Vục này nữa". Thạch Nham lạnh nhạt nói.
Hắn tu luyện Không Gian Áo Nghĩa, nay lục lượng tổn hao hhiềư, nhưng nay muốn xử lý cả đám Trần Lôi cũng là dễ dàng.
Nghe hắn một câu nói rõ bọn họ mờ ám, đám Trần Lòi tâm thần sợ hãi, Trần Đức Kiểu vội vàng giải thích nói: "Chúng ta không có đưa tin, chúng ta thậtsự không có..
"Ta biết, nếu không các ngươi đã chết rồi", Thạch Nham vẻ mặt không kiên nhẵn nhìn về phía Trần Lôi nói: "Ngươi giải thích đi".
" Lôi Tiêu Tinh Vực ba ngàn năm truớc bị Bố Lạp Đức Lợi gia tộc của Thần Tộc đánh hạ mà trở thảnh tinh vục phụ thuộc bọn họ Hõm nay Bố Lạp Đức Lợi gia tộc cử Lai Đặc Tạp trấn giữ ở đây. Lai Đặc Tạp la Thủy Thần nhị trọng thiên cảnh giải, người nay..
Trần Lôi nói rõ các hướiig đi trong Lôi Tiêu Tinh Vực rồi lại cường điệu nói về việc ác Lai Đặc Tạp làm, cái gì lòng tham không đáy., nuôi nhốt mỹ nhân khuyển, lúc nói chuyện nàng vln cẩn thận lưu ý nét mặt Thạch Nham, thông qua đó mà biết được nhiều chuyện.
Thạch Nham cau mảy, nghe nàng nói rõ chi tiết xong thì khẽ gật đầu.
"Đại nhân, các ngươi vì sao lại đến đây, Lai Đặc Tạp muốn tìm ngươi có phải bời vì các ngươi cùng Thần Tộc đối lập hay không?" Trần Lôi thử dò xét hỏi thăm.
Trước khi Thần Tộc tới, cuộc sống của Trần gia coi như là giàu có, dựa vào khoáng sản phong phú bọn họ rất an nhàn. Sau khi đám Bố Lạp Đức Lợi gia tộc xầm lấn, ngày tàn của Trần gia cũng đến. Trưởng bối của Trần Lôi cùng Trần vinh đểu chết khi chiến đấu cùng Thần Tộc. Trần Lôi, Trận Vinh tự biết không địch lại, vì kéo dài hơi tàn nén đành chì có thể cúi đầu dưới đâm uy của Thần Tộc.
Những năm gạn đây, Trần vinh, Trần Lôi bị Thần Tộc bóc lột tàn bạo, ngay cả tài liệu tu luyện cũng không đủ, mắt thấy tài liệu hàng năm khai thác cuồn cuộn bị mang đi mà bọn họ không được một chút nào. bọn họ ngày đêm cũng muốn báo thù.
Đáng tiếc, lực lượng bọn họ chưa đủ nên chỉ có thể tiếp tục chịu đựng. Trần Lôi vừa thấy Âu Dương Lạc Sương có tu vi Thủy Thần cảnh giới thi lập tức có ỷ niệm trong đẩu, muốn lệ thuộc vào bọn họ mà làm chuyện gì đó cho nên mới phối hợp như thế.
"Lôi Tiêu Tinh Vục này có bức tường cản trở, nơi đây từng phát sinh kinh biến gi không ? Các ngươi vẫn sống ờ phụ cận nên chắc biết chút gì đó chứ?" Thạch Nham không có trả lời Trần Lôi mà caumày hỏi.
Hắn thấy trong kia có rất nhiều tàn hồn Thái cồ Lôi Long nhưng thi hài Thái cồ Lôi Long ở nơi nào thì lại không nắm chắc.
Nếu muốn cứu sống lại Thái cồ Lôi Long thì ngoài việc đem linh hồn đoàn tụ ra, thi hài cũng không thể thiếu. Nếu như có thể tìm được thi hài, bằng vào phương pháp hắn vừa mới nghĩ ra, muốn cửu sống Thái cồ Lôi Long có ít nhất bảy thành nắm chắc!
"Kinh biến? Đúng là có rất nhiều kinh biến, không biết có phải ngươi chỉ những thứ kia ư?" Trần Lôi nói.
"Kinh biến nào cùng Lôi Điện có liên quan, tại sao đột nhiên có nhiều lôi điện thế và có rất nhiều Lôi thuộc tính khoáng thạch nữa?" Thạch Nham đi thẳngvào vấn để.
Trần Lôi nhãn tình sáng lên, vẻ mặt ngạc nhiên nói: "Đại nhân hỏi đích thục đúng vấn để rồi, đúng là có người nói có quái sự phát sinh, tổ tiên ta từng có ghi lại!"