SÁT THẦN

Trong thạch điện, hàn khí lạnh lẽo lan tỏa bốn phía, một luồng thi khí màu trắng đậm hóa thành những cái mặt quỷ, quấn quanh mấy cái cột đá, trông như những con quỷ này vốn được điêu khắc trên đó sống lại.

Trên tường đá có 5 cái đèn bát (1), ngọn đèn xanh bóng, ánh sáng mập mờ khiến cho người khác có cảm giác nó có thể tắt bất cứ lúc nào.

(1): Đèn bát: loại đèn đựng bấc và mỡ trong một cái bát, bấc cháy tới đâu thì khêu mỡ tới đó.

Phía trước bức tường, trong một góc u tối có một bóng người đứng cô độc.

Ánh mắt người kia đờ đẫn, thân thể cao lớn, âm khí nồng nặc, giống như một thi thể đã chết lâu ngày.

Vừa tiến vào căn nhà đá này, Thạch Nham nhịn không được phải nhướng mày, thần thức khuếch tán ra nhưng không phát hiện một chút khí tức sinh mệnh nào, cũng không có tia linh hồn nào.

Không có người sống.

Người kia chẳng qua chỉ là một thi nô, sắc mặt trắng bệch, tứ chi cứng ngắc, chắc là đẳng cấp không cao.

Nó thấy đám người Thạch Nham đi vào, bèn xoay tròn một cái mốc dấu ở trên tường, chỉ nghe "két nha" một tiếng, nền đá trước mặt Thạch Nham rút lại, di chuyển theo một cơ quan trận pháp nào đó, sau đó chậm rãi ngưng kết thành một cái lối đi xuống bên dưới.

Thi nô kia vẫn đờ đẫn đứng ở trong góc, không có một chút tình cảm của nhân loại, cũng không thèm nhìn đám người Thạch Nham, giống như nó chỉ có một chức năng mà mở lối đi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Thạch Nham sắc mặt không chút thay đổi, nhìn ba người Dịch Thiên Mạc gật đầu, trong miệng nói thầm một câu:

"Giả thần giả quỷ."

Hắn chậm rãi bước xuống bậc đá đi sâu vào trong lòng đất, hắn muốn nhìn xem phía dưới có gì cổ quái.

Thi Thần giáo tuy rằng thần bí khó lường, tu luyện bí pháp thì vô cùng độc ác khiến người ta sợ hãi, nhưng Thạch Nham cũng không quá mức e ngại, dù sao ba người Dịch Thiên Mạc đều có tu vi Thần cảnh.

Tuy rằng cường độ thân thể họ không bằng võ giả Thần cảnh, nhưng phương diện linh hồn bọn họ hơn vô số người.

Trong giao chiến, ba người liên thủ có thể ung dung thủ thắng bất kỳ võ giả Thần cảnh nào, hắn tin rằng cho dù võ giả Thần cảnh ở tầng cao nhất bị ba người vây công cũng phải chật vật bỏ chạy.

Dưới sự áp chế của lực lượng linh hồn mạnh mẽ, đôi khi nó còn đáng sợ hơn là công kích thân thể.

Có ba người Dịch Thiên Mạc ở sau lưng che chở, đừng nói đây chỉ là một chỗ ở tạm của Thi Thần giáo, dù có là tổng giáo của Thi Thần giáo thì hắn vẫn dám đi vào.

Đã đi được khoảng 10 trượng rồi nhưng mà Thạch Nham vẫn chẳng nhìn thấy chút tia sáng nào.

Cũng may ba người Dịch Thiên Mạc vẫn bám sát theo hắn, cho nên hắn không chút hoảng hốt, chỉ âm thầm khuếch tán thần thức ra xung quanh, cảm nhận biến hóa nhỏ nhất, cố gắng phát hiện khí tức sinh mệnh.

"Bụp"

Vốn không gian đen như mực, đưa tay ra không thấy năm ngón thì đột nhiên có một ánh sáng màu xanh lục yếu ớt hiện ra, trông nó chẳng khác nào đốm lửa ma chơi, lơ lửng giữa không trung. Ngoài ra còn có một ngọn đèn dầu u ám, giống như lệ quỷ đang quan sát xung quanh.

Một luống gió mát lùa tới, muốn thẩm thấu vào trong cơ thể hắn.

Lạnh lùng cười, Thạch Nham trực tiếp vận chuyển lực lượng cực nóng của Thái Dương Chi Tinh, khí tức cực nóng của ngọn lửa kia di chuyển trong cơ thể, đốt cháy toàn bộ luồng gió mát vừa nãy.

"Ầm"

Một luồng lửa xanh bốc cháy ở phía trước.

Sau khi ngọn lửa xanh kia bùng cháy, xung quanh không ngờ xuất hiện hơn 10 ngọn lửa xanh thẫm, chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, bốn phương tám hướng đã có hơn 18 cái đèn bát yếu ớt bập bùng bất định xuất hiện, ngọn lửa chiếu sáng xung quanh, cảnh vật theo đó xuất hiện.

Một hàng quan tài được xếp một cách chỉnh tề, im lặng nằm ngang trong căn hầm.

Trong mỗi quan tài đều có một luồng thi khí nồng nặc tỏa ra, thi khí nơi này trắng bệch.

Một luồng thi khí chậm rãi bay tới chỗ Thạch Nham.

Ánh mắt Thạch Nham hơi nheo lại, bỗng nhiên quát lạnh:

"Ra đi "

Sức nóng tới từ Địa Tâm hỏa vạn năm từ trong cơ thể hắn tỏa ra, chỉ sau một chốc lát, thân thể Thạch Nham biến thành một mồi lửa, nhiều ngọn lửa lớn giống như một cây lửa từ trong cơ thể hắn tỏa ra.

Luồng thi khí kia còn chưa tiếp cận hắn thì đã xì xì bốc khói, bị đốt thành tro bụi, không có một chút thi khí nào chạm tới được người hắn.

Từng bóng người bỗng nhiên từ các cơ quan trên nóc hầm hạ xuống quan tài.

Giáo chủ Thi Thần giáo Thanh Minh mặc áo đen, mang mặt nạ xanh có răng nanh dữ tợn đứng trên một quan tài trước mặt, đôi con ngươi xanh lục không ngừng đảo qua người Thạch Nham, yếu ớt nói:

"Ngươi là người của Dương gia?"

Doãn Hải đứng ở quan tài phía bên trái, âm thầm đánh giá Thạch Nham, ánh mắt âm trầm.

"Coi như vậy đi."

Thạch Nham hờ hững gật đầu, nhắm mắt âm thầm cảm ứng một chút, sau đó đột nhiên trợn mắt nhìn về phía hai cái âm mộc quan (2) dưới chân Doãn Hải, cười nói:

"Ta tới nơi này là bởi vì hai Thiên thi trong hai cỗ quan tài kia, có thể nói chúng ta có chút duyên phận. Lúc ta mới tới Nhật đảo, hai Thiên Thi này đã kêu gọi ta, có nó gọi ta mới tìm được đến đây."

(2): Âm mộc quan: thực sự chưa biết loại quan tài này, tra từ điển không thấy, mình đoán là một loại quan tài được làm từ loại gỗ có tính âm, thích hợp bảo quản người chết.

"Quả nhiên là ngươi "

Doãn Hải đột nhiên biến sắc, sắc mặt trầm xuống, khặc khặc cười gằn nói:

"Tiểu tử, ngươi năm đó ở nơi chôn thi số 93 không biết dùng phương pháp nào mê hoặc Thiên thi của ta, làm cho hai Thiên thi này đại khai sát giới với môn nhân của mình, che chở cho ngươi rời khỏi nơi chôn thi. Hiện giờ ngươi đã tới Nhật đảo, lại muốn lợi dụng hai Thiên Thi này nữa có đúng không? Hắc hắc, hôm nay ta thân là chủ nhân, lại ở ngay trên đảo, ta muốn nhìn xem ngươi làm cách nào phá được lực lượng khống chế của ta."

"Doãn Hải câm miệng "

Thanh Minh cúi đầu quát một tiếng, đầu tiên là ngăn cản Doãn Hải lải nhải, sau đó dùng ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng nhìn Thạch Nham, yếu ớt nói:

"Năm đó ở nơi chôn thi, hai Thiên Thi này đúng là bị ngươi khống chế, mới không nghe lời sai sử của trưởng lão Doãn Hải, chúng nó tỉnh dậy và hành động theo ý ngươi đúng không?"

Thạch Nham suy nghĩ một chút rồi gật đầu, thản nhiên nói:

"Đúng vậy."

Trong đôi mắt xanh lục kia hiện lên nhiều ngọn lửa nhỏ, những ngọn lửa này dường như có chút linh tính nào đó, có thể phối hợp với thi khí nơi này, có công hiệu khống chế toàn bộ thi nô trong lòng bàn tay.

"Lên."

Thanh Minh quay đầu liếc mắt nhìn Doãn Hải.

Doãn Hải theo lời bay lên, rơi xuống bên cạnh một gã trưởng lão khác.

Hai cỗ âm mộc quan không biết bị lực lượng nào điều khiển mà tự động bay lên, thi khí trắng xóa bao phủ, chậm rãi bay đến trước mặt Thạch Nham rồi rơi xuống đất.

Giáo chủ Thi Thần giáo Thanh Minh vươn tay trái chỉ vào hai cái âm mộc quan, dùng một loại am điệu đặc thù quát lớn:

"Ra đi."

"Bùm"

Hai cái nắp của âm mộc quan bay lên, hai Thiên thi một nam một nữ mà Thạch Nham từng thấy ở nơi chôn thi số 93 cứ như vậy ngồi dậy, trong đôi mắt nó không dao động chút tâm tình nào, thân thể cứng ngắc lạnh lẽo, giống như là con rối, đúng là bị người khác điều khiển.

Ánh mắt Thạch Nham hơi nheo lại.

"Có phải ngươi từng nhìn thấy hai Thiên Thi này?"

Thanh Minh yếu ớt hỏi.

Gật đầu, Thạch Nham nói:

"Đúng vậy, nhưng mà hai Thiên Thi này dường như bị một lực lượng nào đó áp chế, khí tức trong cơ thể chúng nó không hoạt động, nhất tịnh đã bị phong ấn. Hiện giờ chúng nó chỉ là con rối trong tay ngươi, hoàn toàn mặc cho ngươi chỉ huy, không thể sinh chút ý niệm phản kháng nào."

"Tiểu tử ánh mắt bất phàm."

Thanh Minh cười cười, tiếng cười như lệ quỷ đang khóc, cực kỳ khó nghe.

Trong tiếng cười khiến người khác phải rét lạnh, con ngươi màu xanh của giáo chủ Thi Thần giáo Thanh Minh càng lúc càng đậm, chỉ thấy nhiều ngọn lửa màu xanh bằng đầu ngón tay đột nhiên từ mắt của hắn bay ra ngoài.

Ngọn lửa xanh đậm kia tỏa ra một loại khí tức làm người khác kinh tâm động phách, chậm rãi bay tới hai Thiên thi.

"Bì Tuyệt thi hỏa "

Nhưng vào lúc này, Huyền Băng hàn diễm trong Huyết Văn giới chỉ chợt truyền ra tin tức:

"Đây là một trong các loại Thiên hỏa, xếp thứ chín, sinh linh một khi bị loại thi hỏa này dính vào, tế bào máu bên trong cơ thể sẽ bị biến dị, trở thành thi nô đáng sợ, bị Bì Tuyệt thi hỏa điều khiển."

Trong lòng Thạch Nham rùng mình, lùi ra phía sau ba bước, âm thầm đem các loại lực lượng phòng ngự trong cơ thể thi triển ra hết, đề phòng giáo chủ Thi Thần giáo Thanh Minh đột nhiên dùng Bì Tuyệt thi hỏa tấn công hắn.

Đôi mắt màu xanh lục của Thanh Minh hiện lên sự kỳ dị, dường như nhìn thấu sự kiêng kỵ của Thạch Nham.

Nhiều ngọn lửa yếu ớt bị bàn tay hắn điều khiển chậm rãi bay ra ngoài, biến mất trong hai cỗ Thiên thi đang ngồi ngay ngắn.

Bì Tuyệt thi hỏa vừa vào trong người hai Thiên thi, hai cỗ Thiên thi một nam một nữ cũng chậm rãi khôi phục một chút khí tức, lực lượng áp chế trong cơ thể chúng nó như tuyết ngày hè, tan rã từng mảng, thân thể cứng ngắc nay đã có một chút linh hoạt.

"Tiểu tử, ngọn lửa trong cơ thể của ngươi có phải là một trong các loại Thiên hỏa?"

Thanh Minh không nhìn hai cỗ Thiên thi, mà lại đem sự chú ý đặt lên trên người của Thạch Nham:

"Trong các loại ngọn lửa cực nóng, Nhật thần của Đường Uyên Nam thuộc về sức nóng của mặt trời, Thiên hỏa của ngươi thuộc về loại nào?"

"Ta biết ngươi có Bì Tuyệt thi hỏa."

Thạch Nham nhướng mày, âm thầm dùng linh hồn đưa tin cho ba người Dịch Thiên Mạc, báo cho họ biết sự lợi hại của Bì Tuyệt thi hỏa, sau đó mới trầm giọng nói:

"Thân là giáo chủ Thi Thần giáo, có Bì Tuyệt thi hỏa, lại nắm giữ các loại bí pháp khống thi của Thi Thần giáo, xem ra rất nhiều người đã đánh giá thấp tu vi thực sự của ngươi."

"Đúng là như thế."

Thanh Minh không chút nào khiêm tốn, quỷ dị cười cười:

"Ngọn lửa trên người của ngươi tuy rằng có chút bất phàm, có lẽ có năng lực đối kháng với Bì Tuyệt thi hỏa của ta, đáng tiếc cảnh giới tu vi của ngươi quá thấp, không thể thực sự nắm giữ nó, cho nên ta có thể dễ dàng chế trụ ngươi, ngươi có tin hay không?"

"Tin."

Thạch Nham gật đầu, sau đó dùng giọng mỉa mai nói:

"Nhưng ngươi không làm được."

"Không làm được?"

Ngọn lửa trong mắt Thanh Minh nhúc nhích, khí chất âm hàn nồng nặc từ lỗ chân lông trên người của hắn bay ra.

Cùng lúc đó, ba người Dịch Thiên Mạc cũng nhận thấy khí tức âm hàn bắt đầu di chuyển tới.

Hơn mười vạn luồng khí tức linh hồn từ trong cơ thể ba người Dịch Thiên Mạc tuôn ra, giống như nước thủy triều liên miên không dứt, bao vây giáo đồ và giáo chủ Thi Thần giáo lại.

Bình luận

Truyện đang đọc