SÁT THẦN

Phía Nam Vân Hà đảo, trong một sơn cốc ẩn nấp đủ các loại cây cối chọc trời rậm rạp như che thiên cái địa.

Trong sơn cốc, sương mù mù mịt lượn lờ, sương mù cứ ngưng tụ mãi không tiêu tán.

Ở giữa sương mù, sơn cốc cực kỳ tĩnh mịch, không có yêu thú thường lui tới, cũng không thấy tung tích của Võ Giả.

Sương mù dày đặc che khuất cả bầu trời sơn cốc, ánh nắng chói lọi cũng không thể xuyên thấu qua sương mù chiếu vào sơn cốc này.

Thạch Nham đi đến lối vào sơn cốc, cảm thấy không khí ẩm ướt, biết trong sơn cốc chắc chắn có nguồn nước.

Theo khí tức băng hàn tà ác kia mà Thạch Nham một mạch tìm đến đây, đợi sau khi đi đến nơi đây thì hắn lại phát hiện khí tức băng hàn tà ác kia đã biến mất không còn dấu tích.

Càng cách sơn cốc này càng xa, thì hắn lại càng có thể cảm ứng được sự bất thường của nơi này, nhưng mà thật sự đến nơi đây rồi thì cái gì cũng không phát hiện được, điều này làm cho Thạch Nham có cảm giác có phải đã tìm lầm chỗ rồi không?

Trốn trên một gốc cổ thụ ở lối vào sơn cốc, Thạch Nham nấp giữa đống lá tùng nhìn sơn cốc đằng xa, phát hiện sơn cốc bị sương mù che chắn, không nhìn thấy rõ cái gì, cũng không biết bên trong sơn cốc rốt cuộc có cái gì.

Không có vội vã tiến vào sơn cốc, Thạch Nham ẩn thân ở trên cổ thụ, yên lặng chờ đợi.

Ba ngày sau, từ giữa sương mù dày đặc trong sơn cốc đột nhiên truyền ra lực hút linh hồn mãnh liệt!

Từ bốn phương tám hướng Vân Hà đảo, từng luồng linh hồn mắt thường khó thấy bị sơn cốc thu hút, đều tụ tập đến đây, hóa thành từng luồng ô mang mờ bay vào chỗ nào đó trong sơn cốc, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.

Thạch Nham biến sắc, ngưng thần nhìn về phía xa, phát hiện sương mù chỗ sâu trong sơn cốc, có vô số ô quang lóe lên.

Như như một luồng ô quang là một linh hồn thì trong sơn cốc kia tồn tại linh hồn các loại sinh linh e là trên ngàn vạn, cũng không biết có bao nhiêu người bị Cổ gia tru giết.

Cùng lúc đó.

Luồng khí tức băng hàn tà ác kia lại lặng lẽ từ bên trong sơn cốc lan tràn tỏa ra, giống như sương khói trôi dạt, tỏa khắp toàn bộ bầu trời Vân Hà đảo, hình như đang tụ tập cái gì, thay đổi cái gì đó...

Đứng ngay bên ngoài sơn cốc, lúc này đây Thạch Nham cảm nhận được rõ ràng luồng khí tức băng hàn tà ác này, tuyệt đối là của Ma nhân đến từ Ma Vực Thứ Tư!

Giờ khắc này, rốt cuộc Thạch Nham đã khẳng định suy đoán của mình là đúng!

Huyết Văn giới trên tay cứ nhấp nháp lóe sáng, hình như Huyền Băng Hàn Diễm ở trong đó có chuyện gì muốn nói.

Thạch Nham liếc mắt nhìn Huyết Văn giới rồi đưa tinh thần vào

- Thế nào?

- Ngay trong sơn cốc! Là Tụ hồn châu của Thôn hồn thú cấp tám! Tụ hồn châu ở trong nước, trong nước chứa đầy linh hồn, có thể khẳng định Tụ hồn châu chìm vào đáy nước sẽ hình thành hồn kính nối thông hai giới!

Huyền Băng Hàn Diễm rât vui mà thét chói tai.

- Tụ hồn châu của Thôn hồn thú cấp tám?

Trong lòng Thạch Nham kinh ngạc

- Bên trong ẩn chứa lực lượng linh hồn chẳng phải là càng nồng đậm sao?

- Đương nhiên.

Huyền Băng Hàn Diễm có vẻ rất hưng phấn:

- Ngươi không được dùng tinh thần lực thăm dò sơn cốc, có người ở trong sơn cốc thiết lập cấm chế rất mạnh, trong sơn cốc còn có người canh giữ còn lợi hại hơn ngươi, chỉ cần tinh thần lực của ngươi lộ ra là sẽ bị phát hiện ngay.

- Linh hồn của khí tức băng hàn tà ác kia chắc là đến từ Ma Vực Thứ Tư, chẳng lẽ hắn đã đến sao?

- Ma Vực Thứ Tư?

Huyền Băng Hàn Diễm như có chút khó hiểu

- Trong trí nhớ của ta, Ma Vực này có ít cao thủ nhất, trong bốn Ma Vực, Ma nhân của Ma Vực Thứ Nhất là mạnh nhất, tiếp theo là Thứ Hai và Thứ Ba, Ma nhân của Ma Vực Thứ Tư là yếu nhất, ta biết Ma Vực Thứ Nhất đã bị phong ấn từ rất lâu, không có ai có thể tiến vào, chẳng lẽ Ma Vực Thứ Hai, Ma Vực Thứ Ba cũng đều bị phong ấn sao?

Huyền Băng Hàn Diễm vào lúc thiên địa sơ khai đã muốn có được ý thức đơn giản, trong năm tháng dài đằng đẳng, nó đã từng bị rất nhiều cường giả muốn hấp thu, những cường giả đó không có ngoại lệ đều là nhân vật đỉnh cấp của Thần Ân đại lục, trí nhớ và tri thức trong đầu những người đều cực kỳ khổng lồ.

Huyền Băng Hàn Diễm từ trong trí nhớ những người đó, biết rất nhiều bí tân mà Võ Giả hôm nay khó có thể biết được, nắm giữ rất nhiều tri thức cổ xưa, hiểu biết của nó về các đại Ma Vực thậm chí còn có thể vượt qua những người có cấp bậc như Dương Thanh Đế gia chủ Dương gia.

- Ngươi biết chuyện có liên quan Tứ đại Ma Vực sao?

Thạch Nham ngạc nhiên.

- Ta biết chứ, ta chiếm được rất nhiều tri thức và trí nhớ, trong đó còn có cả tứ đại Ma Vực. Trong Tứ đại Ma Vực thì Ma Vực Thứ Tư là một phương yếu nhất, ta từ trong trí nhớ vài tên cường giả đều nhìn thấy bọn họ từng đi qua Ma Vực Thứ Hai, Thứ Ba, ở đó đoạt lấy vật tư quý hiếm của Ma Vực, giao chiến với Ma nhân lợi hại, đánh tới thiên hôn địa ám, cũng đã xé rách phong vân hải của Ma Vực...

Huyền Băng Hàn Diễm ở phương diện này cũng không có kiêng dè Thạch Nham, tùy ý nói tới nói lui một hồi, khiến choo Thạch Nham kinh hãi.

Theo tự thuật của Huyền Băng Hàn Diễm thì Thạch Nham cũng không khó phát hiện những tên muốn chiếm lấy Huyền Băng Hàn Diễm, đều là một đám đều có được năng lực thông thiên triệt địa.

Có một người, thậm chí có thể không nhờ vào Thiên Môn, đi lại tự nhiên giữa hai giới! Thần thông pháp lực vô biên, tung hoành hai giới đều vô địch thủ!

- Nhiều nhân vật lợi hại như vậy, chưa từng có người thật sự hấp thu ngươi sao?

Thạch Nham kinh ngạc

- Ngươi nói cái tên Niếp Điền kia tung hoành mấy giới đều vô địch thủ, nhân vật như vậy mà chẳng lẽ không thể hấp thu ngươi sao?

- Ta, ta từng bị hắn dung nhập vào linh hồn.

Huyền Băng Hàn Diễm lập tức uể oải

- Hắn quá lợi hại, ta vốn không phản kháng nổi, ta bị hắn dung nhập vào thức hải, trở thành một trong lực lượng ở trong thức hải hắn, trong thức hải hắn còn có hai ý thức sinh mệnh cường khác cũng bị hắn cấp nô dịch, tên kia rất đáng sợ, ta không phản kháng được.

- Vì sao ngươi có thể trốn được?

- Lúc hắn từ cảnh giới Chân Thần tam trùng thiên đột phá đến cảnh giới Thần Vương, bị vài tên cường giả đồng cấp vây công. Thừa dịp linh hồn hắn đang đột phá không thể phân tâm, lại đang lúc bị vài tên cường giả đồng cấp phá hủy thân thể hắn, ta cùng hai vị khác kia vụng trộm trốn thoát khỏi linh hồn thức hải hắn. Hắn mất đi ba luồng lực lượng linh hồn chúng ta, thân thể cũng bị diệt, hắn cũng hoàn toàn vẫn lạc.

- Chân Thần tam trùng thiên!

Thạch Nham hoảng sợ

- Tên kia thật đúng là đáng sợ, bên trong linh hồn thức hải ngoài ngươi ra thế nhưng còn còn dung nhập hai hình thái sinh mệnh khác? Hai vị kia, cũng giống ngươi là Thiên hỏa sao?

- Không phải Thiên hỏa, nhưng cũng là hai loại sinh mệnh thần kỳ nhất thế gian, không giống với nhân loại các ngươi, trời sinh chỉ có linh hồn nhưng không có thân thể. Hừ, đây là ông trời cố ý hạn chế chúng ta, nếu chúng ta trời sinh có thân thể thì nhân loại các ngươi vốn không có khả năng là đối thủ của chúng ta!

Trong lòng Thạch Nham đầy kinh ngạc, hắn phát hiện khi nói chuyện với Huyền Băng Hàn Diễm, thì hắn có thể biết được rất nhiều tri thức cổ xưa không thể tưởng tượng.

Một ít kinh lịch của Huyền Băng Hàn Diễm, quả thực chính là một quyển sách lịch sử cường giả cổ xưa, hiểu biết của nó về cường giả và tu luyện tuyệt đối lý giải thấu đáo hơn rất nhiều cường giả Thần cảnh Vô Tận hải ngày nay.

- Ngươi đừng lo lắng, hiện tại từ bên trong sơn cốc tràn ra linh hồn rất phân tán, chỉ là trải rộng ý thức, chưa có tụ tập lại nên sẽ không phải là linh hồn buông xuống.

Huyền Băng Hàn Diễm nghĩ đến Thạch Nham sợ hãi, trấn an nói:

- Nơi này giết hại khắp nơi, chỉ là để dùng linh hồn hình thành hồn kiều, để cho ý thức người nọ bám vào linh hồn, đợi cho toàn bộ ý thức phân hoá thành ngàn vạn luồng đến đây, đến lúc đó ngưng làm một thì linh hồn có thể buông xuống toàn bộ.

- Làm sao mới có thể lấy được Tụ hồn châu?

Thạch Nham hỏi.

- Chờ tên kia đến đây đã.

Huyền Băng Hàn Diễm giải thích:

- Tụ hồn châu trời sinh có năng lực thu hấp linh hồn, bình thường trong tình huống một khi ngươi và ta tới gần Tụ hồn châu, linh hồn chúng ta lập tức sẽ bị lực lượng của Tụ hồn châu ảnh hưởng, ta còn có thể chống đỡ được nhưng ngươi thì sẽ bị Tụ hồn châu hút linh hồn ngay lập tức. Nhưng mà, sau khi Tụ hồn châu tạo thành hồn kính thì lực lượng linh hồn của Tụ hồn châu sẽ dùng để duy trì hồn kính, lúc này sẽ không còn sinh ra lực hút linh hồn, lúc này chỉ cần ngươi bay vào trong nước chỗ kia, ta sẽ dùng lực lượng của ta đóng băng mọi thứ, đến lúc đó ngươi là có thể lấy đươc Tụ hồn châu.

- Nếu linh hồn Ma nhân kia đã gần Tụ hồn châu, chẳng phải ta sẽ bị Ma nhân giết chết ngay sao? Còn nữa, nếu hồn kính bị hủy bỏ, lực hút linh hồn của Tụ hồn châu lại sinh ra, ta phải làm sao bây giờ?

- Linh hồn tên nọ buông xuống chỗ này, chắc chắn muốn làm chuyện gì đó, sẽ không túc trực bên cạnh Tụ hồn châu. Chờ sau khi Ma nhân kia rời khỏi, chúng ta mới tiến vào trong nước nơi giấu Tụ hồn châu, chỉ cần ngươi lấy được Tụ hồn châu thì ta sẽ lập tức nói cho biết phương pháp khống chế Tụ hồn châu, đến lúc đó cho dù hồn kính biến mất thì ngươi cũng không cần phải lo lắng Tụ hồn châu sẽ tạo thành uy hiếp gì với ngươi.

- Nếu linh hồn Ma nhân trở về thì sao?

- Ha ha, vậy là do hắn tự tìm đường chết! Không có thân thể, Ma nhân chỉ là linh hồn buông xuống, linh hồn hắn sẽ không ngăn được lực hút linh hồn của Tụ hồn châu. Tác dụng lớn nhất của Tụ hồn châu chính là hấp thu linh hồn, linh hồn bởi vì có được thân thể nên mới vẫn tồn tại, ảnh hưởng của Tụ hồn châu cũng sẽ yếu đi rất nhiều lần. Chỉ khi nào linh hồn rời khỏi thân thể gặp phải Tụ hồn châu, thì cho dù là cường giả Thần cảnh sợ là cũng khó thoát khỏi bị Tụ hồn châu hút sạch. Ma nhân kia nếu phát hiện ngươi có thể khống chế Tụ hồn châu, sau khi hắn nhìn thấy ngươi thì sẽ còn trốn nhanh hơn ngươi, ha ha!

Khóe miệng Thạch Nham đột nhiên kéo ra nụ cười

- Nói như vậy, chỉ cần ta nắm giữ Tụ hồn châu thì sẽ có được lực lượng đối phó linh hồn Ma nhân kia sao?

- Đương nhiên, đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi làm sao khống chế Tụ hồn châu, một khi chúng ta lấy được Tụ hồn châu, lập tức đi tìm kia Ma nhân hạ thủ. Ma nhân dám dùng linh hồn từ Ma Vực buông xuống nhất định cực kỳ cường đại, linh hồn hắn bị hấp thu vào Tụ hồn châu, còn nhiều hơn cả lực lượng linh hồn của mấy vạn bình dân, không thể lãng phí. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

- Ừm!

- Ngươi cứ chờ xem, chờ sau khi linh hồn Ma nhân kia buông xuống rời khỏi sơn cốc, chúng ta lập tức tiến vào sơn cốc. Cấm chế bên trong sơn cốc không có tác dụng gì với ta, đến lúc đó ta sẽ phóng thích lực lượng của ta đóng băng tất cả cấm chế, ngươi có thể nhanh chóng tiến vào.

- Được!

- Để ta nghĩ lại, ừm, cho dù Tụ hồn châu phải duy trì hồn kính, chỉ khi nào ngươi chạm đến nó thì nó sẽ hình thành linh hồn công kích đối phó ngươi. Chỉ cần ngươi ngăn trở một lần linh hồn công kích thì nó sẽ yếu bớt rất nhiều, đó là lúc có thể lấy được Tụ hồn châu. Nhưng mà, cảnh giới của ngươi lại quá thấp, có thể ngay cả một lần linh hồn công kích của nó cũng không chống đỡ được, quên đi, ta dạy cho ngươi một loại hồn kỹ phòng ngự linh hồn của Niếp Điền cho ngươi, tuy rằng cảnh giới của ngươi bây giờ rất thấp, nhưng nắm giữ được hồn kỹ của tên kia thì chắc là ngươi có thể chắn được một hai lần linh hồn công kích của Tụ hồn châu.

- Hồn kỹ của Niết Điền...

Ánh mắt Thạch Nham đột nhiên sáng ngời.

- Hừ! Ngươi đừng cao hứng quá sớm, ta chỉ dạy cho ngươi thứ cơ bản nhất, để tranh tương lai ngươi dùng đối phó ta!

- Cơ bản cũng được, hì hì.

Bình luận

Truyện đang đọc