SÁT THẦN

Đi theo Diệp Hùng, Thạch Nham một đường chìm vào dưới huyệt động, chung quanh là vách đá u ám, không có một tia ánh sáng, ánh trăng trên bầu trời tựa như cũng không chiếu rọi xuống dưới.

Huyệt động ảm đạm, âm phong trận trận, càng xâm nhập xuống dưới, âm phong càng nặng.

Âm phong thẩm thấu cốt tủy, tựa như có thể quét vào thức hải, làm cho linh hồn người ta băng hàn thấu xương.

Thạch Nham trong thể nội có Địa Tâm Hỏa viêm lực, âm thầm vận chuyển, ngược lại có thể triệt tiêu âm phong hàn khí, bảo trì thần trí thanh minh.

Diệp Hùng, Chư Dật, Nguyệt Lê, Vân Tú bốn người, đều là hạng người cảnh giới cao thâm, âm phong loại trình độ này, cũng không thể gây cho bọn họ quá nhiều phiền toái.

Ngược lại La Hiểu, Lý Mộ Vũ những tiểu bối này có vẻ ăn không tiêu, nguyên một đám run rẩy, thân thể băng hàn.

Diệp Hùng bốn người không có ra tay che chở.

Dối với Chư Dật, Nguyệt Lê, Vân Tú, âm phong cũng không quá mãnh liệt, vừa vặn có thể dùng để ma luyện đệ tử dưới trướng, bọn họ mang Lâm Chi, Lý Mộ Vũ, Bạch Tuệ Thiến, La Hiểu, La Mông tới, chính là muốn để cho bọn họ thích ứng hoàn cảnh Thiên Âm Cổ Mộ, dùng hung hiểm đến khích lệ bọn họ.

Hung hiểm cùng nguy cơ, có thể làm cho cảnh giới một võ giả tăng lên nhanh chóng, âm phong ăn mòn, cần phối hợp lực lượng chuyển động, còn cần có ý chí cứng cỏi chèo chống.

Đây vừa lúc là thời cơ tu luyện thật tốt.

Chư Dật không có ra tay, đoàn người ở trong u ám huyệt động trầm xuống, thỉnh thoảng truyền ra âm thanh hàm răng run lên ken két.

 

Thạch Nham bảo trì tốc độ hạ xuống nhẹ nhàng, thần sắc bình tĩnh, híp mắt âm thầm chú ý.

Diệp Hùng ở phía trước nhất, hắn đối với tình huống huyệt động hẳn là rất quen thuộc, một đường đi tới, không ngừng hét lớn, chỉ rõ phương hướng cho mọi người.

Chừng hơn một canh giờ, Diệp Hùng đột nhiên quát khẽ một tiếng: "Mọi người cẩn thận một chút, sắp đặt chân xuống.”

Mọi người vẻ mặt chấn động.

Thạch Nham con mắt có chút sáng ngời, trong lòng âm thầm kinh dị lặng lẽ buông ra thần thức.

Phía dưới không có sinh mệnh chấn động, khí tức âm trầm quỷ dị, tựa như ẩn chứa hung hiểm thật lớn, bạch quang mịt mờ từ phía dưới truyền ra, làm cho xung quanh u ám đều lặng lẽ sáng ngời vài phần.

Nương theo bạch quang, hắn chợt phát hiện Bạch Tuệ Thiến cách hắn quá gần, tựa như tận lực cùng hắn gần lại, một mùi thơm ngát như hoa lan, từ trên người thiếu nữ tướng mạo ngọt ngào truyền đến.

Nhẹ nhàng ngửi một chút, Thạch Nham hơi có vẻ kinh ngạc nhìn hướng nàng, lặng lẽ nhíu mày.

Mịt mờ bạch quang chiếu rọi xuống, Bạch Tuệ Thiến khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi, có chút xấu hổ, hé miệng nói khẽ: "Bên cạnh ngươi ấm áp hơn một chút, ta chỉ muốn mượn chút nhiệt độ.

Thạch Nham bừng tỉnh đại ngộ.

Hắn khi thúc dục Địa Tâm Hỏa hỏa viêm, trong thân thể có khí tức nóng bức tràn ra ngoài, điều này làm cho nhiệt độ quanh mình hắn khá cao.

Trong huyệt động âm phong trận trận, âm phong băng hàn thấu xương, cực kỳ lạnh lùng, mà khu vực bên cạnh hắn, bởi vì khí tức hỏa viêm vờn quanh, khiến cho âm phong băng hàn hạ thấp không ít.

Bạch Tuệ Thiến lại gần hắn, chính là muốn giảm bớt băng hàn, phòng ngừa bị âm phong làm tiêu hao quá nhiều Tinh Nguyên.

Thạch Nham nhoẻn miệng cười, hướng nàng nhẹ gật đầu, "Ngươi cứ tùy ý.”

"Cám ơn.” Bạch Tuệ Thiến le lưỡi, đáng yêu nói lời cảm tạ, "Ngươi là người tốt, không giống Mộ Vũ tỷ nói không chịu nổi như vậy.”

Thạch Nham vẻ mặt hắc tuyến, xa xa nhìn về phía Lý Mộ Vũ, thấp giọng nói: "Nữ nhân kia nói ta như thế nào?"

Bạch Tuệ Thiến khanh khách cười nhẹ, mím môi, con mắt khom thành hình mặt trăng, đáng yêu nói: "Ta cũng không dám nói, bằng không Mộ Vũ tỷ chắc chắn sẽ không buông tha ta, ngươi cũng sẽ ghét ta.”

Thạch Nham cười khổ lắc đầu, "Ta cùng nàng không có quan hệ gì, thật không hiểu nàng vì sao căm thù ta như vậy.”

"Ngươi không biết?" Bạch Tuệ Thiến lặng lẽ hỏi.

"Ngươi biết?" Thạch Nham kinh ngạc.

"Mộ Vũ tỷ vụng trộm thích Vu Nhạc, ngươi tới thần giáo, tương lai có thể sẽ thay thế địa vị thần tử của Vu Nhạc, lúc chọn người đi bí cảnh, cũng có thể có thể sẽ đoạt vị trí của Mộ Vũ tỷ, nàng chắc chắn sẽ không có thiện cảm với ngươi. Bạch Tuệ Thiến vụng trộm nhìn qua Lý Mộ Vũ, thấy kia Lý Mộ Vũ không có chú ý nơi này, mới hạ giọng lén lút giải thích.

Thạch Nham ngạc nhiên, "Thì ra là như vậy. Vậy còn ngươi? Sẽ không có cùng suy nghĩ với nữ nhân kia nghĩ đi?"

"Ta không biết. Bạch Tuệ Thiến híp mắt, hừ hừ: "Vu Nhạc quá dối trá, ta không qusa để ý vị trí đi bí cảnh, ngươi không đi cũng sẽ không đến lượt ta, ta sẽ không bởi vì chuyện này mà cảm thấy phản cảm với ngươi, bất quá sư phụ ta nói, ngươi rất háo sắc, để cho ta cách ngươi xa một chút, miễn cho bị ngươi chiếm tiện nghi.”

Thạch Nham ánh mắt quái dị, lạnh nhạt liếc Vân Tú xa xa, hừ một tiếng: "Đầu năm nay, nữ nhân quả nhiên là các bà tám.”

Bạch Tuệ Thiến híp mắt cười không ngừng, thân thể lại cách hắn càng gần một phần, mượn nhờ khí tức nóng bức ở trên người hắn phóng thích ra, làm cho tác dụng phụ của âm phong hạ thấp lớn nhất.

Nguyệt Mâu, Vân Tú hai nữ ghé vào cùng một nơi, cũng không chú ý tới Thạch Nham bên này, các nàng tựa như đang trao đổi cái gì, trong chốc lát lông mày thâm tỏa, trong chốc lát đôi mắt sáng che kín lãnh ý.

Diệp Hùng cùng Chư Dật cùng một nơi, đi ở phía dưới cùng.

Sâu trong lòng đất bình nguyên hoang vắng, quả nhiên có động thiên khác, sâu trong lòng đất phảng phất một địa tâm thế giới, rất ẩm ướt và u ám, trên đất sinh trưởng rất nhiều cây nấm màu trắng, bạch quang mịt mờ chiếu rọi ra xung quanh, trên thân nó còn có một số điểm đen.

Trong địa tâm thế giới, sinh trưởng rất nhiều thực vật quái dị, mỗi một loại thực vật đều có âm khí rất nặng, cứng rắn như sắt, phảng phất dùng nước thép ngưng đọng thành.

Đoạn đoạn xương trắng, như thân cây chết héo nhiều năm, tán lạc ở rất nhiều phương vị, thỉnh thoảng còn có thể thấy được một hai cái đầu lâu trắng hếu ở trên lá cây của những thực vật kia.

Ngưng thần cẩn thận quan sát, có thể nhìn thấy rất nhiều phần mộ, có vài phần mộ bị móc mở, quan tài mơ hồ hiện ra.

"Đó là Quỷ Lân Cô, là thực vật chiếu sáng chủ yếu, bởi vì có chúng nó, ánh mắt dưới lòng đất mới không bị ngăn trở. Nhưng mà các ngươi phải chú ý nhất cũng là Quỷ Lân Cô! Thứ này hấp thu ma trơi (lửa lân tinh) trên thi thể mà sinh ra, chúng nó mang theo thi độc, cách nó quá gần, nó sẽ chủ động phun ra thi độc, từ trên thi thể mới hấp thu ma trơi..."

Diệp Hùng đợi cho mọi người đáp xuống ở bên cạnh hắn, bắt đầu giới thiệu hoàn cảnh xung quanh.

"Những phần mộ này phần lớn đã bị mở ra, những võ giả từng tới đây đã mang vật bồi táng trong mộ thu hết. Phần mộ chưa bị mở ra, tất nhiên ẩn chứa đại hung hiểm, mọi người ngàn vạn tận lực rời xa, miễn cho bị kéo nhập vào, chết cũng không hiểu vì sao.”

Diệp Hùng tiếp tục giải thích.

"Nơi này chính là Thiên Âm Cổ Mộ sao?" Thạch Nham cảm thụ được nồng đậm âm khí, nhẹ giọng hỏi thăm.

Nơi đây âm khí mạnh mẽ cùng Âm Thú Sơn ở Di Khí Chi Địa lúc trước rất tương tự, nhưng nơi này âm phong lại cực kỳ đáng sợ, một mực gào thét lên phảng phất có thể diễn sinh biến hóa ra rất nhiều hung hiểm.

Nơi này không khí cũng rất tà môn, người đứng ở đây, trong lòng luôn có cảm giác sợ hãi khủng hoảng.

"Xem như thế đi, Diệp Hùng nhẹ gật đầu trịnh trọng nói: "Xác thực mà nói, nơi này là một cái góc nhỏ của Thiên Âm Cổ Mộ, cách bên trong còn có khoảng cách rất xa. Nhưng mọi người yên tâm mục đích một chuyến này của chúng ta, cũng không ở chỗ hung hiểm nhất của Thiên Âm Cổ Mộ, rất dễ dàng đến."

Hắn vừa nói như vậy, Thạch Nham hơi buông lỏng một ít.

Diệp Hùng thần sắc túc mục, lại giới thiệu nguy hiểm cùng biến hóa của Thiên Âm Cổ một phen Mộ, rồi mới lên tiếng: "Mọi người chỉ cần đi theo ta, ở trước khi đến chỗ đó sẽ không có biến. Trong chốc lát tiếp tục bảo trì khoảng cách thích hợp, chú ý phương vị của ta là được. ,

Mọi người gật đầu.

Diệp Hùng phía trước dẫn đường.

Hắn né qua những Quỷ Lân Cô, xuyên qua một số thực vật cứng rắn, đối với thi hài rơi lả tả, làm như không thấy, tiến độ rất nhanh.

Thạch Nham hờ hững đi theo.

Một đường đi tới, thần thức hắn buông ra không có phát hiện một tia sinh mệnh chấn động.

Hắn có thể khẳng định, trong phạm vi, quanh mình hẳn là không có dấu vết sinh vật hoạt động.

Quỷ Lân Cô bên cạnh ở thời điểm phát hiện có người tới gần, trong màu trắng xen lẫn điểm đen, như bóng nước toát ra khói trắng, mùi thúi xông vào mũi, hiển nhiên có chứa kịch độc.

Nhưng mà, Quỷ Lân Cô khoảng cách phun ra thi độc rất có hạn chỉ cần bảo trì khoảng cách thích hợp, chúng nó cũng không phát động công kích.

Diệp Hùng đối với đặc tính của Quỷ Lân Cô nắm giữ vô cùng tinh tường, xác định một khoảng cách chính xác, mọi người theo đó mà đi, cũng không bị Quỷ Lân Cô ảnh hưởng

Nguyên một đám phần mộ bị móc mở, quan tài bên trong trống rỗng, vật bồi táng sớm đã bị lấy đi.

Dựa theo như lời Diệp Hùng, người mai táng nơi này đại đa số đều là võ giả thời cổ, trong đó một ít vật bồi táng là thứ tốt, đáng tiếc, võ giả đến Thiên Âm Cổ Mộ tìm tài liệu, rất tới từ thời điểm rất sớm, càn quét qua các phần mộ một lần.

Mắt thấy những huyệt trống rỗng kia, Thạch Nham nhíu mày, thần sắc trầm trọng.

Bất luận võ giả lợi hại cỡ nào, một khi chết, sẽ biến thành một đống xương khô, trừ phi đạt tới Chân Thần Cảnh.

Tu thành thần hồn, coi như là thân diệt, hồn cũng không tán.

Chỉ cần không bị vũ kỹ, bí bảo chuyên môn nhằm vào, thần hồn có thể dễ dàng thoát thân, hoặc là tìm kiếm thân thể mới ở nhờ, một lần nữa tế luyện, hoặc là tiến vào bụng phụ nữ có thai, lấy hình hài trẻ sơ sinh sống lại một lần nữa.

Hai loại phương thức này, đều có nghĩa sống lại, chỉ có điều thay đổi một thân thể khác.

Cũng chỉ có Chân Thần Cảnh võ giả, mới có thể làm được một bước này, gần như ở vào cảnh giới bất diệt.

Nhìn xem phần mộ quanh mình bị mở ra, Thạch Nham lòng có cảm giác, quyết tâm muốn truy cầu cảnh giới càng mạnh, càng kiên định.

"Thạch Nham, ngươi tới đây một chút. Nguyệt Mâu đột nhiên phát ra tiếng, sắc mặt lạnh lùng như trước.

Sửng sốt một chút, Thạch Nham trong lòng kinh ngạc, quay đầu nhìn đi qua, do dự trong chốc lát, hắn liền đi hướng bên kia, hỏi: "Không biết Nguyệt trưởng lão có gì phân phó?"

"Thất Tinh Thần Tiễn đưa cho ngươi, ngươi tu luyện thế nào?" Nguyệt Mâu một bộ thái độ khảo thi, thần sắc nghiêm nghị.

"Không sai biệt lắm.” Thạch Nham tùy ý đáp một câu.

"Ngươi thi triển một thức cho ta xem một chút, Tinh Thần, Viêm Nhật Ngân Nguyệt pháp quyết Quang Minh Thần Giáo chúng ta, ở thời điểm mấu chốt cùng nhau thi triển, uy lực tăng lên. Chúng ta phải kiềm chế Lôi Tiêu Thú, Thất Tinh Thần Tiễn của ngươi cũng có thể phát huy chút tác dụng, ngươi cho ta xem một chút, để cho ta biết rõ thời điểm nhìn thấy Lôi Tiêu Thú, ngươi sẽ phối hợp chúng ta như thế nào.” Nguyệt Mâu thản nhiên nói.

Thạch Nham trong lòng nhảy lên.

Thất Tinh Thần Tiễn hắn đã tu luyện xong rồi, bên trong nơi tim Bắc Đẩu thất tinh đã chất chứa Viêm Nhật lực.

Một khi thi triển ra Thất Tinh Thần Tiễn, khả năng dung hợp mặt trời thần kỳ của hắn, sẽ lập tức bộc lộ ra.

Lúc trước thời điểm Vẫn Hạo dẫn hắn nhập giáo, từng dặn dò hắn, tận lực đừng cho giáo đồ khác biết được khả năng dung hợp mặt trời của hắn.

Hiện tại Nguyệt Mâu lại muốn khảo thí hiệu hắn, trừ phi hắn không sử dụng Thất Tinh Thần Tiễn, nếu không nhất định sẽ bị phát hiện bí mật này.

Thạch Nham không khỏi đau đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc