SÁT THẦN

Hỏa Vân đảo, Hà gia.

Trong tòa đại điện hùng vĩ, bày đầy hoa quả món ngon rực rỡ muôn màu, rượu ngon thơm dịu, một vò lại một vò được mang lên.

Không khí trong điện sôi nổi, khuôn mặt Hà Lạc tươi cười, liên tục kính rượu với Mạc Đoạn Hồn.

Đám thủ lãnh thế lực Võ Giả khác ở trên Hỏa Vân đảo đều có vẻ mặt hưng phấn, mỗi một lần kính rượu với Mạc Đoạn Hồn thì cực kỳ cung kính, đều chủ động đứng dậy.

Mạc Đoạn Hồn ngồi ở vị trí thủ tọa trong điện, vẻ mặt hờ hững, không nhúc nhích. Lúc có người kính rượu thì cũng chỉ hơi gật đầu, uống một hơi cạn sạch.

Thạch Nham ngồi ở bên cạnh Mạc Đoạn Hồn, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười lạnh nhạt, mọi người trong điện đều nghiêm chỉnh.

Những người đó ở Hỏa Vân đảo có địa vị hiển hách, lúc đối mặt với Mạc Đoạn Hồn thì rất ngoan ngoãn, tươi cười nịnh nọt.

Một khi Mạc Đoạn Hồn hơi gật đầu với bọn họ thì bọn họ lại có bộ bộ dáng như được sủng ái mà lo sợ, Thạch Nham nhìn thấy thì cảm thấy rất buồn cười. Mạc Đoạn Hồn chính là người Dương gia, lại là người đứng đầu Tam đại Tu La vương, ở Già La hải vực chính là người cao quý nhất. Hắn có thể đến Hà gia, cùng ngồi một chỗ uống rượu những người này thì có thể nói là đã đủ để nể mặt Hà gia, những người có kèm theo kia đi đến Hà gia thương nghị chuyện quan trọng, cũng được thơm lây.

Những người này ở trên Hỏa Vân đảo, có thể xem như là có địa vị hiển hách. Nhưng so với Mạc Đoạn Hồn thì lại cách nhau một khoảng khó mà vượt qua.

Bọn họ ngay cả tư cách đi lên Bất Tử đảo cũng không có.

Trước kia, bọn họ cũng chỉ là nghe nói qua danh tiếng của Mạc Đoạn Hồn nhưng lại chưa bao giờ gặp qua, mãi đến hôm nay mới có cơ hội nên tự nhiên sẽ không bỏ qua, dùng tài ăn nói đỉnh cao hy vọng có thể kéo gần quan hệ với Mạc Đoạn Hồn, hy vọng có thể lưu lại chút ấn tượng tốt trong lòng Mạc Đoạn Hồn.

Hỏa Vân đảo tuy xem như là phạm vi thế lực của Thiên Tà Động Thiên, nhưng Già La hải vực cũng coi như là của Dương gia, bọn họ vẫn luôn hoạt động ở Già La hải vực, nếu bởi vì không chú ý làm một chuyện nào đó mà chọc Dương gia mất hứng, nếu Mạc Đoạn Hồn có thể nói cho bọn họ một câu, thậm chí có thể cứu vãn cứu thế lực bọn họ nắm giữ.

Bởi vậy, có thể nói là bọn họ tận tâm hết sức đối đãi tốt với Mạc Đoạn Hồn, chỉ là hy vọng có được chút quan hệ.

Đương nhiên, bởi vì một chi tiết nhỏ của Mạc Đoạn Hồn trước đó, tuy rằng bọn họ cũng không rõ thân phận thật sự của Thạch Nham nhưng vẫn cực kỳ cẩn thận, lúc lấy lòng Mạc Đoạn Hồn cũng không quên Thạch Nham. Liên tục kính rượu Thạch Nham.

Thạch Nham ai mời cũng đều không cự tuyệt, một khi có người kính rượu, liền uống một hơi cạn sạch, không tỏ ra chút kiêu ngạo.

Bởi vì nhiệt độ ở Hỏa Vân đảo cực cao, nơi này trồng ra một ít hoa quả nhiệt đới có chỗ độc đáo, ngọt lành ngon miệng.

Thạch Nham tự nhiên sẽ không khách khí, vui vẻ thoải mái tự tại lần lượt nhấm nháp những hoa quả đó.

Tiệc rượu đến giữa chừng, Hà Lạc ra lệnh một tiếng, lập tức có rất nhiều nữ tử xinh đẹp y phục hở hang, mang dải lụa mỏng, cầm nhạc khí trong tay chậm rãi đi tới.

Trong đôi mắt những nữ đó ẩn chứa vẻ quyến rũ, lộ ra cánh tay trắng mềm dẻo như rắn. Thân thể nhảy múa uyển chuyển trên khu trống trong đại điện, liên tục đưa tới ánh mắt quyến rũ về phía Mạc Đoạn Hồn, Thạch Nham, bộ dáng như mặc cho quân vương ngắt lấy. Mạc Đoạn Hồn không mở miệng, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, híp mắt không thèm để ý.

Vẻ mặt Thạch Nham cũng lãnh đạm, không có bộc lộ ra bản tính quá mức, vừa uống rượu, vừa mỉm cười nhìn nữ tử xinh đẹo thân thể uyển chuyển trong điện.

Bảy nữ tử đều trẻ tuổi xinh đẹp, lúc nhảy múa mà song phong cứ nhấp nhô, cũng có chút hấp dẫn.

Mà rắc rối nhất là những nữ tử đó hình như biết sứ mệnh của mình, cũng biết các vị đang ngồi đây đều là người thân phận tôn quý nhân.

Mỗi khi bọn họ nhảy múa thì thân thể đi đến trước mặt Mạc Đoạn Hồn, Thạch Nham, phô bày khu vực tuyệt vời nhất của mình ra không chút che giấu, biểu lộ ra bộ dáng tùy ý để cho quân vương cắn xé. Nét mặt Hà Lạc tươi cười nhưng âm thầm quan sát, chỉ cần hai người Mạc Đoạn Hồn và Thạch Nham biểu hiện ra một chút hứng thú, trong chốc lát nữa hắn sẽ an bài. Để cho nữ tử đó ban đêm chủ động tìm tới Thạch Nham, Mạc Đoạn Hồn, dâng tặng nơi càng tuyệt vời mê lý nhất trên người các nàng cho hai người Mạc Đoạn Hồn, Thạch Nham từ từ thưởng thức.

Mạc Đoạn Hồn không ham nữ sắc, điểm này đa số Võ Giả của Già La hải đều biết rõ. Hà Lạc âm thầm quan sát trong chốc lát, cũng phát hiện Mạc Đoạn Hồn hình như thật sự không có hứng thú với mỹ nữ, trong lòng hắn cũng hiểu rõ nên bỏ qua ý niệm để những nữ tử đó đi tìm Mạc Đoạn Hồn tìm vui.

Hà Lạc đành chú ý tới Thạch Nham nhiều hơn. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tuy rằng Thạch Nham không có bộc lộ bản tính. Nhưng mà đối mặt với thứ xinh đẹp, hắn cũng sẽ không dối trá lảng tránh, đôi mắt lộ ra ánh mắt thưởng thức, thẳng thắn vô tư nhìn những nữ tử dáng người xinh đẹp đó.

Trong lòng Hà Lạc vui vẻ, dần dần hiểu rõ, chuẩn bị trong chốc lát nữa khi yến hội chấm dứt, để bảy nữ tử này cùng Thạch Nham đi vào phòng, mặc cho Thạch Nham lựa chọn.

Không bao lâu, bảy nữ tử này yên lặng rời đi, trước khi đi, bảy nữ tử này còn vụng trộm liếc mắt đưa tình với Thạch Nham, đôi mắt đầy xuân tình.

- Ha ha, bảy nha đầu này là bảy đóa kim hoa trên Hỏa Vân đảo chúng tôi, đến nay vẫn còn tấm thân xử nữ, ánh mắt cực cao. Bình thường khách quý đến chỗ của tôi, các nàng nhảy múa một khúc xong sẽ thản nhiên rời đi. Hôm nay ta thấy bảy nha đầu này thật sự có tình ý với tiểu huynh đệ, cứ liên tục nhìn phía ngươi, tiểu huynh đệ quả nhiên là mị lực bất phàm nha.

Sau khi bảy nữ tử kia rời khỏi, Hà Lạc cười ha ha, tùy tiện nói.

Khóe miệng Thạch Nham mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.

Hắn đương nhiên biết ý của Hà Lạc, cũng biết bảy nữ tử này tuyệt đối là dị bảo quý trọng trong tay Hà Lạc, sở dĩ Hà Lạc vẫn để bảy nữ tử này bảo trì tấm thân xử nữ, tự nhiên là phải phát huy công dụng vào thời điểm quan trọng nhất, bình thường cũng không nỡ lấy ra. Đó là không có tìm được người tôn quý thật sự để lấy lòng.

Hà Lạc nói như vậy, hiển nhiên là muốn hạ vốn gốc, chỉ cần hắn gật đầu, e là Hà Lạc sẽ lập tức an sắp xếp, nói không chừng trong chốc lát nữa bảy nữ tử đó sẽ xuất hiện ở phòng hắn.

Trong lòng Thạch Nham khác với trước kia, với tâm tính vốn có của hắn nói không chừng sẽ không giả đò này nọ mà sẽ mừng rỡ hưởng dụng. Nhưng hôm nay Hạ Tâm Nghiên còn đang trong hôn mê, lại vì cứu hắn mới bị như thế, điều này làm cho trong lòng Thạch Nham vẫn treo lơ lững một tảng đá, không có tâm trạng tầm hoa vấn liễu, thế nên mới dùng lắc đầu cự tuyệt y tốt của Hà Lạc.

Hà Lạc có hơi chút kinh ngạc, hắn cho rằng với niên kỷ của Thạch Nham thì ở trước sắc đẹp, chắc là sẽ không có nhiều sức chống cự. Bảy nữ tử này chính là do hắn chọn lựa kỹ càng, mỗi một người đều có dung mạo mê người, hơn nữa dáng người gợi cảm mà còn là xử nữ, Hà Lạc cực kỳ tin tưởng bảy nữ tử này, ngay cả hắn đối mặt với bảy nữ tử này đều sẽ động tâm, sinh ra ý niệm chiếm lấy.

Hắn âm thầm quan sát Thạch Nham trong chốc lát, từ biểu tình và ánh mắt của Thạch Nham, hắn cảm thấy chắc chắn Thạch Nham sẽ không cự tuyệt đề nghị kiều diễm này, cho nên sau khi Thạch Nham thì hắn rất kinh ngạc.

- Cha, người này vì đạt tới mục đích của mình, đóa hoa tuyệt sắc gì cũng đều có thể hy sinh. Huống chi bảy đóa kim hoa gì đó?

Nhưng vào lúc này, giọng nói êm tai của Hà Thanh Mạn đột nhiên theo sau điện truyền đến.

Thanh âm mới dứt, Hà Thanh Mạn đã chậm rãi đi đến. Hà Thanh Mạn bận chiếc váy mỏng màu đỏ tím, góc váy thêu các đóa hoa xinh đẹp, dải lụa buộc một đầu tóc gác lên vai, đảo đôi mắt hoa đào nhỏ quyến rũ, sau khi nàng bỏ cái khăn che mặt, thoa phấn đeo sức, hương thơm mê người, da thịt trắng như tuyết, sáng bóng như ngọc thạch, dáng người thướt tha nổi bật, xinh đẹp mê người.

Trong điện, ánh mắt của rất nhiều Võ Giả đều sáng lên, nét mặt đều có chút say mê.

Trong lúc nhất thời, đại điện vốn ồn ào nhưng lại im lặng lại một cách quỷ dị.

Ngay cả Mạc Đoạn Hồn cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hà Thanh Mạn, hơi kinh ngạc vì phong tình mê người của nàng. Thạch Nham liếc mắt qua Hà Thanh Mạn, ánh mắt phút chốc sáng lên, tuy rằng hắn cũng không thích nữ nhân này, nhưng hắn lại âm thầm tán thưởng.

Hà Thanh Mạn đúng là mỹ nữ tuyệt sắc ngang cấp với Hạ Tâm Nghiên.

Hạ Tâm Nghiên cao quý thanh lịch, Hà Thanh Mạn xinh đẹp quyến rũ, tuy rằng phong tình không giống nhau, lại đều là loại khuynh quốc khuynh thành, bất luận là khuôn mặt hay là dáng người, không thể bắt bẻ được.

- Lão Hà à, nha đầu nhà ngươi thật sự là càng lớn càng xinh đẹp, thật không hiểu tương lai sẽ tiện nghi tiểu tử nhà nào.

Một hán tử đỏ mặt tên là Ô Mộc nhịn không được mà khen

- Thanh Mạn thật đúng là một viên minh châu lấp lánh của Già La hải vực chúng ta, ài, đáng tiếc tư chất tiểu tử nhà ta không tốt, không có được Thiên Tà Động Thiên nhìn trúng, đời này sợ là không có hy vọng.

- Ô Mộc, tiểu tử nhà ngươi cũng dám đòi cóc ăn thiên nga thịt à? Ha ha, nha đầu Thanh Mạn kia, tương lai sẽ là nhân vật quan trọng của Thiên Tà Động Thiên, ở Già La hải vực cho dù là tiểu tử của Hạ gia, Dương gia có ý thì sợ là Thiên Tà Động Thiên cũng sẽ không đáp ứng, chúng ta đừng suy nghĩ nữa.

- Phải rồi, Thanh Mạn chính là chí bảo của Thiên Tà Động Thiên, cũng chỉ có thanh niên cao thủ như Tà Khôi của Thiên Tà Động Thiên mới có khả năng có được sự cho phép của Thiên Tà Động Thiên, có thể toàn lực theo đuổi Thanh Mạn.

- Lão Hà à, cái tên nhà người thật sự là vận khí tốt, sinh ra nữ nhi giỏi!

Một đám người trong điện cười cười tán thưởng, hâm mộ Hà Lạc vận khí tốt, sinh ra nữ nhi chẳng những cực kỳ xinh đẹp, còn có được phong, thủy Song Võ Hồn, được Thiên Tà Động Thiên xem như là con cưng. Làm cho Hà gia lập tức trở thành chủ nhân của Hỏa Vân đảo. Thế lực Hà gia tương lai chắc chắn cũng sẽ theo bước Hà Thanh Mạn. Hà Lạc cười ha ha, cũng khá vui vẻ nói:

- Mấy tên các ngươi cần cố gắng hơn, nói không chừng tương lai cũng có thể sinh ra đứa con giỏi, ha ha.

Hà Lạc cố ý lảng tránh câu nói kia của Hà Thanh Mạn chỉ trích Thạch Nham, hắn không biết Thạch Nham là ai, nhưng lại biết Mạc Đoạn Hồn cực kỳ coi trọng Thạch Nham, chỉ bằng điểm này hắn sẽ không đắc tội Thạch Nham. Thạch Nham nhíu mày, đối làm ngơ lời nói của Hà Thanh Mạn, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Hà Thanh Mạn xinh đẹp động lòng người, vẫn lãnh đạm.

- Có thể nói chuyện chính sự rồi.

Thân hình Mạc Đoạn Hồn hơi ngồi thẳng, thản nhiên nói.

Trong mắt hắn, những người như Hà Lạc không là nhân vật gì ả, thậm chí không coi là người của Thiên Tà Động Thiên, yến hội này hắn cũng chỉ ứng phó, không có nói thêm gì trên tiệc rượu.

Hà Thanh Mạn bởi vì tư chất phi phàm, lại là cao thủ hạt giống quý giá nhất của Thiên Tà Động Thiên, tiền đồ trong tương lại không thể hạn lượng, cho nên Mạc Đoạn Hồn mới có thể hơi để ý, sau khi Hà Thanh Mạn xuất hiện thì hắn mới nhắc tới chính sự chuyến đi này.

- Được được.

Hà Lạc cười đứng lên, liếc mắt nhìn rất nhiều Võ Giả trong điện, lại cười nói:

- Hôm nay cũng không còn sớm, mấy vị lão đệ cũng nên trở về nghỉ đi?

Những người này rất thức thời, nghe vậy đều đứng lên, mặt mỉm cười, cáo biệt với Mạc Đoạn Hồn, Thạch Nham.

Nhưng thật ra bọn họ muốn lưu lại nghe, đáng tiếc Mạc Đoạn Hồn không có mở miệng, bọn họ cũng không dám ở lại không đi, chỉ trong chốc lát những người này đã biến mất hết.

Rất nhanh rượu và thức ăn còn thừa trong đại điện, đã được nha hoàn trong Hà gia thu dọn sạch sẽ, kẻ hầu trong điện cũng đã biến mất.

Chỉ còn lại có cha con Hà Lạc và Hà Thanh Mạn, ngồi vào chỗ của mình ở trước mắt Mạc Đoạn Hồn, Thạch Nham.

- Ngươi vì sao muốn tới Hỏa Vân đảo, vì sao lại muốn tìm núi lửa vạn năm?

Đối mắt Hà Thanh Mạn lóe sáng, nhìn chằm chằm Thạch Nham dịu dàng nói.

- Ta muốn cứu Tâm Nghiên.

Thạch Nham nhíu mày, trầm giọng nói.

- Núi lửa vạn năm có thể cứu Tâm Nghiên tỷ sao?

Hà Thanh Mạn không tin, lắc lắc đầu, khinh thường nói:

- Ta chưa bao giờ nghe nói tới, thức tỉnh linh hồn có liên quan gì tới núi lửa vạn năm.

- Chuyện cô chưa từng nghe qua còn nhiều.

Thạch Nham ôn hoà, thản nhiên nói:

- Ta nói có thể cứu, vậy thì có thể cứu! Muốn đánh cược không?

- Đánh cược? Đánh cược thế nào?

Hà Thanh Mạn bỗng nhiên thấy hứng thú, đôi mắt lóe sáng lên.

...

Bình luận

Truyện đang đọc