THẦN Y VƯƠNG PHI: VƯƠNG GIA TRÁNH RA

Chương 1188

Lời an ủi của Đông Diêu hiển nhiên không có tác dụng, Mộ Dung Bắc Uyên nghĩ đến việc Triệu Khương Lan tránh mặt mình thì lập tức chẳng thể vui vẻ được.

Hoàng hôn buông xuống, Mộ Dung Bắc Tô đi qua Kinh Triệu phủ, muốn hẹn hẳn buổi tối đến Yến Vũ lâu uống rượu.

Mộ Dung Bắc Uyên vốn không thích xã giao, nhưng vì tâm tình hắn thật sự vô cùng phiền muộn nên cảm thấy uống vài chén rượu cũng tốt.

Vậy nên sau khi xử lí xong công việc, hản lập tức đến Yên Vũ lâu.

Ai ngờ hản lại nhận được bồ câu đưa thư do lão Lục thả.

Hoá ra, sau khi La Kiều Oanh nghe nói buổi tối Mộ Dung Bắc Tô sẽ đến Yên Vũ lâu thì không vui.

Cho dù Mộ Dung Bắc Tô đã giải thích hẳn đi cùng tứ ca chứ không đến tìm cô nương thì La Kiều Oanh vẫn không vui.

Mộ Dung Bắc Tô thấy nương tử nhà mình không vui thì cũng chẳng dám chọc giận nàng.

Vậy là hắn lập tức nói mình không đi nữa, sau này cũng không đi nữat Hắn không đến điểm hẹn, để phòng trường hợp Mộ Dung Bắc Uyên đến mà không thấy ai, hẳn lập tức phái hạ nhân đến báo cho Mộ Dung Bắc Uyên.

Mộ Dung Bắc Uyên nghe thấy lão Lục không đến thì cũng không gấp nữa.

Thật ra chưởng quầy của Yên Vũ lâu biết mặt hắn, tuy Hồng Vân cô nương không ở đây, nhưng nơi này thật ra chính là đại bản doanh của Phượng Vệ ở kinh thành.

Vị điện hạ này lại chính là người thương của chủ thượng!

Bọn họ nào dám chậm trễ, họ lại càng không dám cho những cô nương trong lâu đến gần hẳn.

Vậy nên, họ chỉ chuẩn bị một gian phòng thanh tĩnh cho hẳn, để hẳn có thể uống rượu một mình.

Nhưng bọn họ lại không ngờ được tửu lượng của Mộ Dung Bắc Uyên không tốt.

Lần tiếp theo bọn họ vào hầu hạ hắn, đã phát hiện hắn nằm sấp trên bàn, bất tỉnh nhân sự từ lúc nào.

Đồng thời, họ không biết tại sao lòng bàn tay hắn lại bị thường, giống như dù sức bóp nát chung rượu nên chảy máu vậy.

Đúng là làm khổ người của Yên Vũ lâu mà.

Chưởng quầy cẩn thận hỏi hẳn: “Thần Vương điện hạ, có cần chúng thần đưa ngài về phủ không?”

Mộ Dung Bắc Uyên nghe thấy từ trở về thì nói thế nào cũng không chịu về Chưởng quầy chỉ có thể tự chủ trì, đưa hẳn lên giường ở Nhã Phương để nghỉ ngơi.

Hắn ta âm thầm dặn dò Phượng Vệ: “Tốt nhất vẫn nên báo chuyện này cho chủ thượng, tránh xảy ra chuyện rắc rối”

Sau khi Triệu Khương Lan uống thuốc xong thì đến buổi tối cơ thể cuối cùng cũng đỡ hơn.

Phượng Vệ lặng lẽ đi vào tẩm điện của nàng, trầm giọng nói: “Công chúa, tâm tình của Thần Vương điện hạ dường như không tốt lắm, đêm nay ngài ấy đến Yên Vũ lâu uống rượu, còn uống đến mức bất tỉnh, nhưng khi chúng thần muốn đưa ngài ấy về phủ thì ngài ấy lại không vui”

“Thần Vương uống rượu? Hiện tại chàng ấy đang ở đâu?”

“Chưởng quầy đành phải an bài hẳn ở lại Yên Vũ lâu. Nhưng lòng bàn tay của điện hạ bị thương không nhẹ, hình như bị mảnh sứ cắt trúng, tuy chúng thần đã băng bó đơn giản cho ngài ấy nhưng chúng thần vẫn lo lắng nên muốn báo cho ngài một tiếng”

Lòng của Triệu Khương Lan căng thẳng: “Ngươi nói gì, tay của Thần Vương bị thương? Chàng ấy đến đó một mình à?”

Phượng Vệ đáp lời: “Ban đầu vốn là có hẹn với Lập Vương điện hạ, nhưng Lập Vương điện hạ không đến mà chỉ phái người đến báo cho.

Thần Vương điện hạ, nên chỉ có một mình Thần Vương điện hạ uống rượu… Nhìn dáng vẻ của điện hạ thì ngài ấy hình như không ổn lắm. Để tránh xảy ra chuyện không may nên thuộc hạ không dám giấu diếm ngài”

Triệu Khương Lan cảm thấy lòng như lửa đốt, đi đi lại lại trong phòng.

“Nếu chàng ấy không về thì tang người bảo vệ chàng ấy, tuyệt đối không cho kẻ có ý đồ xấu làm hại chàng ấy. Còn nữa, kiểm tra miệng vết thương cẩn thận, không được để nhiễm trùng, chuẩn bị thuốc giải rượu cho chàng ấy, nếu không chàng ấy sẽ khó chịu”

Nàng dặn dò xong nhưng trong lòng vẫn vô cùng lo lắng.

Bình luận

Truyện đang đọc