THẦN Y VƯƠNG PHI: VƯƠNG GIA TRÁNH RA

Nàng lặng lẽ nặn từng giọt máu vào trong cốc rồi đưa cho Mộ Dung Bắc Hải.

"Tam ca, huynh muốn biết chân tướng không? Uống đi, có lẽ người báo mộng cho huynh, đêm nay đã có thể lộ diện rồi."

Mộ Dung Bắc Hải sững sờ.

Hắn thực sự nóng lòng muốn biết người đã tìm đến báo mộng cho mình là ai và đóng vai trò gì trong trận chiến này.

Tuy nhiên, vết thương của Triệu Khương Lan không dễ dàng lành lại, vết cứa bây giờ sâu như vậy, trái tim của hắn như thắt lại.

"Huynh sẽ uống. Muội nhanh đi băng bó đi."

Mộ Dung Bắc Uyên vẻ mặt trầm xuống đuổi người:

"Được rồi, tất cả mọi người về trước đi, chuyện này ngày mai chúng ta sẽ bàn bạc tiếp"

Hắn liền kéo Triệu Khương Lan:

"Nàng quay về cho ta!".

Khi tới Tịch Chiếu Các, Triệu Khương Lan có chút không thể hiểu được tại sao Mộ Dung Bắc Uyên lại đột ngột nổi giận như vậy.

"Chàng buông thiếp ra! Đang yên đang lành tại sao lại nổi giận?"

| Hắn trừng mắt nhìn nàng:

"Nàng nói ta tại sao lại nổi giận hả? Vì để tam ca mơ thấy người đó, nàng lại tự làm mình bị thương thế này, nữ nhân không phải là không thích để lại sẹo sao? Ngón tay nàng có thâm thù đại hận gì với nàng sao, khiến nàng hết lần này đến lần khác cứa rách!

Thì ra là vì chuyện này mà hắn tức giận, Triệu Khương Lan có chút lúng túng.

"Đây không phải là chuyện khẩn cấp nhất thời sao, chuyện lớn như vậy không nên chậm trễ, thiếp cũng muốn nhanh chóng giải quyết, để tam ca hồi phục" | "Để tam ca hồi phục, sau đó nàng bị thương sao?"

Triệu Khương Lan không khỏi dở khóc dở cười:

"Không phải, vết thương của thiếp có tính là gì đâu, đổi lại sự hành động thoải mái cho huynh ấy không tốt sao?"

“Không tốt”

Hắn ủ rũ nhìn chằm chằm vào nàng, vẻ mặt tức giận.

"Huynh ấy là huynh trưởng của chàng."

"Nàng là nương tử của ta".

Nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, Triệu Thanh Lan không khỏi nhẫn nhịn nói:

“Được rồi, được rồi, lần sau thiếp hứa với chàng, sẽ không làm ra vết thương sâu như vậy, nhiều nhất là một chút thôi, có được không?"

Thấy Mộ Dung Bắc Uyên vẫn còn không vui, nàng chọc ghẹo hắn:

"Lại hung dữ với thiếp, lần trước chàng đã nói, nếu như chàng còn vô duyên vô có hung dữ với thiếp, thiếp sẽ đánh chàng"

"Ta đâu có hung dữ với nàng!"

Triệu Khương Lan khịt mũi một tiếng, giơ cổ tay lên:

"Chàng nhìn xem, đều bị chàng kéo đỏ rồi".

Mộ Dung Bắc Uyên chỉ đành nắm lấy tay nàng xoa xoa:

"Không đau nữa chứ.

Còn vết máu trên ngón tay nàng vẫn chưa khô khiến hắn thực sự cảm. thấy đau lòng.

Cho nên, giây tiếp theo, hắn đặt vết thương của nàng lên môi mình và hôn nó, hút máu ra từng chút từng chút một.

Triệu Khương Lan bị hành động âu yếm này của hắn làm cho gò má nóng bừng, muốn rút tay lại nhưng bị hắn giữ không thể nhúc nhích được.

Đôi lông mày tuyệt đẹp của Mộ Dung Bắc Uyên khẽ rũ xuống, mỗi đầu ngón tay chạm vào đều cảm thấy như những sợi lông tuyết nhẹ.

Thô thô, nhám nhám, dịu dàng hết chỗ nói.

Nàng cảm thấy mình chỉ nhìn như vậy đã sắp phát điên rồi.

Đêm hôm đó, như Triệu Khương Lan đã hy vọng, Mộ Dung Bắc Hải nhắm mắt đi vào mộng cảnh của mình.

Gương mặt uất ức mà chết trong mơ cũng trở nên rõ ràng hơn từng chút một.

Hắn như thể nhìn thấy sự tuyệt vọng khi còn sống của người đó.

"Liên Tư Thành, vì quyền thế mà không từ thủ đoạn, khiến sinh linh rơi vào cảnh lầm than, người sẽ phải chịu báo ứng!"

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc