THẦN Y VƯƠNG PHI: VƯƠNG GIA TRÁNH RA

Mặc dù Mộ Dung Bắc Uyên chưa bao giờ có thiện cảm đối với Mộ Dung Bắc Hiền. Thường ngày cũng không muốn Vũ vương phủ được tốt.

Nhưng hắn phụng mệnh bảo vệ, trị an cho kinh thành. Cho đến bây giờ thì hắn vẫn luôn tận tâm, trung thành hoàn thành tốt công việc.

Những đêm qua lại xảy ra chuyện tình như thế, nhìn thể nào thì đây cũng là một sự việc cực kì tệ.

Hắn nhất quyết phải truy ra cho ra thủ phạm. Kết quả là hắn phát hiện vương phi sau lưng mình âm thầm cấu kết với một tên xấu xa.

Nàng làm nên chuyện như thế này cứ như chứng minh rằng hắn là người bất nhân bất nghĩa ấy.

Triệu Khương Lan không tình nguyện nói: “Thiếp là vì lấy hoa sen tịnh để hồ điệp. Ngài có biết không, Nhị ca của ngài chắc chắn sẽ chẳng dễ dàng gì cho không chúng ta đâu. Hơn nữa, khi được đưa vào cung, chẳng may phụ hoàng không chịu…”

Nàng không nói được nữa.

Chiêu Vũ để không phải là loại quân vương vô nhân đạo.

Huống gì hắn còn là một người cha tốt nữa.

Bây giờ nàng đang là con dâu của Chiêu Vũ để. Hắn thân là trưởng bối, luôn luôn quan tâm, chăm sóc cho tiểu bối. Chỉ cần bọn họ mở miệng thì Chiêu Vũ đế nhất định sẽ cho.

Mộ Dung Bắc Uyên nghiêm túc nhìn nàng.

“Cho dù nàng có muốn thì nàng cũng không thể dùng thủ đoạn ti tiện như thế được. Đóa hoa sen đó ngay từ đầu đã chẳng phải là của nàng. Cho dù là nàng, hay là tên trộm kia thì không ai có quyền được chiếm giữ nó cả”

Triệu Khương Lan đương nhiên là biết điều đó. Nhưng nàng có còn cách nào nữa đâu.

Đồ là do Lý Mặc lấy để cứu Hải Đông Thanh của nàng.

Hắn trúng độc, nàng không thể không cứu.

Kiếp trước lẫn kiếp này của nàng giằng xé với nhau, không thể thoát ra được.

Nàng thật sự không nghĩ ra được cách nào cả. Triệu Khương Lan âm thầm hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh, tận tâm giải thích thật kĩ càng.

“Mặc dù người này đã ăn trộm nhưng thần thiếp đã nghe hắn kể ngọn nguồn đầu đuôi của sự việc. Trong nhà hắn có một con Hải Đông Thanh bị trúng độc, đó là di vật mà vị thế tử đã để lại cho hắn. Vậy nên hắn mới liều mạng, không màng nguy hiểm để đi trộm hoa sen. Chuyện này xét về lý thì không bao giờ đúng được. Nhưng nếu xét về tình thì có chút khiến cho người khác phải cảm động”.

Mộ Dung Bắc Uyên cười khổ.

“Ta không hề biết vương phi lại là một người mềm lòng, phán đoán dựa trên cảm tính như thế đó. Nếu với lý do như thế thì mấy tên tội phạm bị đưa vào thẩm vấn ở Kinh Triệu Phủ thì hết mười lý do là có tám lý do như thế rồi. Thế mà chỉ nhờ vài câu nói như thể của hắn đã có thể lấy lòng nàng rồi à. Lý trí của nàng đâu? Đầu óc nàng để đâu rồi?”

Triệu Khương Lan nhíu mày: “Thế thì vương gia muốn xử lý chuyện này như thế nào?

“Đem tên này về tra khảo nghiêm ngặt. Nếu hắn vẫn còn muốn sống thì nhất định phải thành thật khai báo hoa sen ở chỗ nào”.

Chuyện này đương nhiên không thể được.

Cho dù Lý Mặc có thật sự nói ra chỗ giấu hoa sen tịnh để hồ điệp đó thì chắc chắn Mộ Dung Bắc Uyên cũng sẽ không buông tha cho hắn.

Ban đêm xông vào Vương phủ, giết một thị vệ của Vương phủ, có chặt đầu cũng không đủ.

Triệu Khương Lan quả quyết: “Không được! Ngài không thể đưa hẳn đi. Người này không thể chết được.” Mộ Dung Bắc Uyên trừng trừng nhìn nàng: “Vì sao? Tại sao nàng cứ nhất quyết phải bảo vệ hắn thế?”

“Vì người này đã cứu mạng thiếp”

Nói gì cũng được, miễn là có thể cứu được Lý Mặc.

Trong lòng Lý Mặc đã bất ngờ đến cạn lời luôn rồi.

Hắn càng ngày càng không thể hiểu nổi vị vương phi này muốn làm cái gì. Quả thật là lời nói của Thần Vương rất có lý, nếu bọn họ thật sự muốn hoa sen thì chỉ cần bắt hắn về tra tấn là xong. Nếu là người thường thì nhất định sẽ chẳng thể chịu đựng nổi hết mấy chiêu trò của bọn họ.

Tội gì vương phi phải hao tổn tâm trí để bảo vệ hắn thế?

Thêm nữa, vừa nãy nàng mới nói là hắn cứu nàng. Hắn cứu nàng hồi nào thế?

Điều này quả thực là nực cười. Bởi vì đây là lần đầu tiên Lý Mặc đích thân đến kinh thành của Vương triều Thịnh Khang.

Bình luận

Truyện đang đọc