THẦN Y VƯƠNG PHI: VƯƠNG GIA TRÁNH RA

Chương 1505

Triệu Thanh Nghi khổ sở nhìn về phía hắn: “Ngài xem ta là loại người nào! Ta luôn nhớ bổn phận của mình ở trong viện này, chưa đi đến chỗ nào cả, những thị vệ bên ngoài cũng chẳng biết ta là ai. Ta chưa từng tuỳ tiện rời khỏi Vương phủ, sao có thể tiếp xúc với những người khác rồi bị mua chuộc chứ? Điện hạ, ngài không thấy mình rất quá đáng sao. Coi như lúc trước ta có làm sai chuyện nhưng cũng đã biết sai sửa lỗi. Tóm lại là không có ý làm hại ai. Làm sao mà từ trong miệng của ngài ta đã biến thành người có lòng dạ rắn rết, tội ác tày trời.”

Mộ Dung Bắc Uyên không có kiên nhẫn nghe nàng ta biện minh. Bây giờ hắn chỉ biết là không tìm thấy Triệu Khương Lan.

Hơn nữa còn mất tích trong hính Vương phủ của bọn hắn.

Lòng dạ của hắn đều kêu lên, vốn dĩ không có cách nào ổn định.

“Tịnh Sở nói, là ngươi bảo Vương phi ở lại một mình, có chuyện muốn nói riêng với nàng ấy. Cuối cùng các ngươi đã nói gì, nói rõ ràng ra đây cho bản vương!

Triệu Thanh Nghi chăm chú nằm lấy ngón tay, giống như là rất khó xử.

“Ta cũng không cố ý nói gì cả. Chẳng qua chỉ là cảm thấy chi phí ăn mặc trong viện này của ta quả thật là không tốt lắm. Vậy nên muốn xin Vương phi cho một chút đồ tốt hơn.

Triệu Thanh Nghi cẩn thận từng li từng tí bổ sung thêm: “Những lời này đáng ra lúc đầu cũng không phải là nói riêng. Nhưng mà ngay trước mặt hạ nhân, ta không nói ra được, cảm thấy khó mà mở miệng, nên mới bảo bọn họ lui xuống. Vương phi cũng đã đồng ý, nói là nếu như ta cần cái gì có thể nói với quản gia Chu. Quản gia Chu sẽ sắp xếp. Sau đó không nói gì nữa”

“Chỉ có vậy thôi sao?”

“Đúng vậy, không có chuyện gì khác. Hơn nữa chỗ này của ta ngài cũng đã thấy rồi, một người lớn như Vương phi, ta có thể giấu nàng ấy đi đâu chứ.

Mộ Dung Bắc Uyên tức giận đến mắt siết chặt ngón tay, đấm một cú lên tường.

Triệu Thanh Nghi bị dọa cho ngừng thở, không dám thở mạnh.

Mộ Dung Bắc Uyên quay đầu nhìn nàng ta một cái, chỉ tay vào nàng ta.

“Kể cả có phải đào ba thước đất trong Vương phủ lên bản vương cũng nhất định sẽ tìm được người. Nếu như điều tra ra được người làm cái gì đó, vậy thì người cứ chờ đấy cho ta. Bản vương nhất định sẽ lột da ngươi!

Sắc mặt Triệu Thanh Nghi trắng xanh.

Sau khi Mộ Dung Bắc Uyên quay về liền ôm lấy hồ ly nhỏ, vỗ vỗ đầu của nó.

“Tiên Nữ, người đi tìm quanh một chút, ngửi xem có thấy mùi của Triệu Khương Lan hay không.”

Tiên Nữ chạy ra ngoài rất nhanh. Có lẽ là qua một canh giờ mới quay lại bên cạnh Mộ Dung Bắc Uyên.

Nó lắc lắc đầu, Mộ Dung Bắc Uyên biết, không thu hoạch được gì cả. Chuyện này quả là kỳ lạ, Tiên Nữ luôn luôn có thể ngửi được mùi hương của Triệu Khương Lan.

Nếu như nàng vẫn ở Vương phủ, không thể nào có chuyện đến bây giờ không tìm thấy người, không phải,

Triệu Khương Lan không ở Vương phủ chứ?

Nghĩ đến khả năng này, Mộ Dung Bắc Uyên khố có thể ngồi yên được.

Hắn lại gọi Chu Khiết đến: “Gần đây trong phủ có người nào có thân phận không rõ ràng ra vào hay không?”

Chu Khiết lắc đầu: “Không có, cho dù là những người đến linh đường tế bài cũng sẽ không đi đến những chỗ khác, nhất là không thể nào bước vào hậu viện. Nếu như có khác đến cũng đều là thuộc hạ từ mình tiếp đón, lại tự mình đưa ra cửa, chưa bao giờ để ai rời đi một mình.”

“Hạ nhân thì sao, gần đây có hạ nhân mới đến không?”

Chu khiết vẫn lắc đầu: “Bởi vì đây là thời kỳ đặc biệt, trong phủ không tuyển người nữa

Mộ Dung Bắc Uyên xoa giữa trán: “Sao có thể chứ? Một người đang sống sở sở trong nhà mình lại đột nhiên không thấy tăm hơi.

Hắn lại nghĩ đến gì đó, sắc mặt trắng xám nói: “Giữa hồ, đáy giếng, tất cả đều sai người xuống dưới tìm phòng ngừa chẳng may…

Mộ Dung Bắc Uyên nghĩ đến cách thức lúc trước làm ra để giấu sứ thần Vinh Dương, nói rằng công chúa Nhã Lan tế giếng mà chết.

Bình luận

Truyện đang đọc