Huống chi, Lâm Gia Uyển và Thẩm Hi Nguyệt có quan hệ tốt, chắc chắn sẽ muốn ra mặt thay Thẩm Hi Nguyệt, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu con thiêu thân.
Mộ Dung Bắc Hải hiển nhiên cũng không muốn nàng đến nơi đó, nhìn nàng khuyên nhủ: "Chẳng qua là uống chút trà, ăn điểm tâm, ngồi lâu sẽ rất nhàm chán, huynh khuyên muội chớ đi”.
Triệu Khương Lan cũng thu lại thiệp mời: "Con người của muội có thù tất báo, đầu óc rất hạn hẹp. Nếu nhà họ Liên dám mời muội thì đừng trách muội không khách khí”.
Hắn dở khóc dở cười nhìn nàng: "Muội đừng có đi gây sự chứ. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, huynh lo lang muội sẽ chịu thiệt. Các nàng đông người, tuy thân phận không cao quý bằng muối, nhưng lỡ họ xúm lại bắt nạt muội thì sao"
"Tam ca, huynh nghĩ muội yếu đuối quá rồi, muội há có thể để các nàng bắt nạt. Nghẹn khuất hôm nay muội còn chưa phát tiết. Triệu Minh không có cách xử lý, muội sẽ dùng thân phận Triệu Khương Lan đòi lại"
Mộ Dung Bắc Hải thật ra rất hiểu nàng, nàng cũng không thích trường hợp oanh oanh yến yến thế này, bằng không lúc tham gia thịnh yến trong cung cũng sẽ không cố ý tìm một địa phương thanh tĩnh để ngồi.
Nàng muốn đi, chỉ vì cảm thấy hắn bị Liên công tử đả thương, nghẹn khuất này nuốt không trôi.
"Khương Lan, muội không cần vì huynh mà làm chuyện muội không thích"
"Muội cũng không phải vì huynh" Nàng bĩu môi: "Bọn họ đập tiệm của muội, cho rằng bồi thường muội ít bạc là được, không dễ dàng như vậy”.
Bên trong thư phòng, Mộ Dung Bắc Uyên nghe Đông Diêu hội báo, bất giác nhíu chặt lông mày..
"Liên Khuê Nghiêm cũng dám hạ thủ với Vương phi sao?”
"Vâng, nếu không phải Sơn vương điện hạ trùng hợp ở bên cạnh Vương phi thay nàng chặn một đao kia lại, e là Vương phi chắc chắn sẽ thụ thương”
Mộ Dung Bắc Uyên nghe đến đó trong lòng có chút cảm giác khó chịu.
Hắn đồng thời rất cảm tạ Mộ Dung Bắc Hải trường nghĩa xuất thủ, đồng thời cũng có chút trách cứ bản thân không ở bên Triệu Khương Lan nên mới khiến nàng suýt chút nữa gặp chuyện không may.
"Bên cạnh Vương phi không phải có mấy cao thủ sao, sao lại vậy?”
"Tiểu Dương và Phú Sơn hôm nay đều có việc đi ra ngoài, vốn là một mình Dịch Chân cũng đủ ứng phó, ai ngờ Liên công tử kia lại hạ độc thủ, muốn dùng ám khí đả thương người”.
Mộ Dung Bắc Uyên nheo mắt lại: "Tam ca lại có thể sẵn sàng bỏ qua sao?”
"Bởi vì Lâm tiểu thư, cũng chính là Liên phu nhân lúc đó xuất hiện, đại khái là cầu xin Sơn vương nên Sơn vương liền để họ đi."
Ngón tay Mộ Dung Bắc Uyên gõ lên bàn một cái: "Đi tìm hai quan viên trình sổ con lên cho phụ hoàng, nói là lúc đó đi ngang qua thấy Liên Khuê Nghiêm ý thể hiếp người, còn làm khiến Sơn vương thụ thương”
Đông Diêu do dự một chút: "Nhưng thái độ của Sơn vương điện hạ rõ ràng là không so đo rồi, chúng ta lại khơi chuyện ra thì có được không?"
"Cũng không phải huynh ấy báo cho phụ hoàng, là người bên ngoài đi ngang qua thấy, nhà họ Liên còn có thể chỉ trích Tom ca lật lọng hay sao. Khi dễ Vương phi của bản vương còn muốn dàn dàn xếp xếp, nghĩ thật hay. Gần đây có phải Liên Khuê Nghiêm đang phụ trách tu sửa nội điện trong biệt viện bên ngoài kinh thành không, người đi động tay chân một chút, khiến hắn khởi nghĩ đến việc có một năm dễ dàng đi"
Nghe đến đó, Đông Diêu có chút buồn cười.
Đây là lần đầu tiên Vương gia nhà họ ngầm động tay chân với người khác, lúc này lại phá tiền lệ vì Vương phi.
Xem ra địa vị của Vương phi ở trong lòng Vương gia ngày càng nặng.
Giao phó công việc xong, Mộ Dung Bắc Uyên đến Tịch Chiểu Các tìm Triệu Khương Lan, quả nhiên thấy nàng mang vẻ mặt trầm muộn ngồi đó.
Nàng không chú ý khi hắn đi tới, Mộ Dung Bắc Uyên nghĩ một chút, lại xoay người vào trong viện.
Thấy một cây hàn mai, hắn nhẹ nhàng bẻ một cành hoa, lúc này mới lại đi về phía phòng.
Triệu Khương Lan đang chống cằm ngẩn người, bỗng thấy trước mặt sáng rỡ.
Sau đó, cánh hoa kiều diễm lướt qua lông mi nàng, mùi thơm nhẹ nhàng. Mềm mại.