Hầu như tất cả các gián điệp được phái đến kinh thành Thịnh Khang đều là Phượng vệ. Triệu Khương Lan cũng biết về điều này. Long vệ đã có những sắp xếp khác, vốn không được xếp vào một quốc gia khác.
Vì vậy, trong tình huống bình thường, quân chủ của Vinh Dương Lý Mặc đang ở đâu thì Long vệ sẽ ở đó.
“Lần này sứ thần tới, chẳng qua chỉ là hai vị đại nhân cùng với mấy thương nhân. Làm sao có thể điều động được Long vệ?”
Mai Hương gãi gãi đầu: “Có lẽ là bệ hạ cực kỳ xem trọng đối với nội dung nghị sự lần này, cho nên muốn để ám vệ bảo vệ bọn ho.”
Triệu Khương Lan lắc đầu, chìm trong trầm tư.
Để Long về bảo vệ dọc đường, còn lặng lẽ không có tin tức từ hơn ngàn dặm đến đây.
Cho dù có nghĩ như thế nào, trong đầu đều có mèo mỡ.
“Vậy thì đi điều tra lại thân phận của những hoàng thương kia, bổn cung luôn cảm thấy trong đó chắc chắn là có một người đặc biệt.”
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, từ ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân.
Triệu Khương Lan cũng không nói với Mai Hương về chuyện của Long Vệ nữa, có chút kỳ quái nhìn cánh cửa.
Không lâu sau, thì thấy Mộ Dung Bắc Uyên bước vào.
Nàng nghi ngờ ngẩng đầu lên: “Này, không phải chăng nói đêm nay trong cung sẽ tổ chức yến tiệc chào đón đám sứ thần Vinh Dương kia sao?
Sao lại về sớm như vậy?”
Bầu trời bên ngoài vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn, tính toán thời gian chẳng qua chỉ là lúc mới bắt đầu bữa tiệc.
Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên đã đi thẳng đến trước mặt nàng và ngồi xổm xuống bên cạnh nàng.
Hẳn không nói lời nào đã nắm lấy tay Triệu Khương Lan, đặt lên môi hôn. Triệu Khương Lan đầu óc mờ mịt trước hành vi dỗ dành của hắn, nhưng vẫn cảm thấy buồn cười.
“Có chuyện gì vậy?”
“Hôm nay bị mắng khóc rồi sao?”
Khi Mộ Dung Bắc Uyên vừa hỏi, Triệu Khương Lan dở khóc dở cười.
Đó là tin đồn mà nàng cố ý để người ta tung ra, thực sự là muốn để cho hoàng hậu và thái hậu đều biết chuyện.
Nhưng không ngờ rằng ngay cả Mộ Dung Bắc Uyên cũng nghe được tất cả rồi.
“Không có đầu, thiếp làm sao có thể là cái loại tính cách dễ bị mắng mà khóc được”
Mộ Dung Bắc Uyên nhéo mặt nàng: “Còn giấu ta sao? Ta đã biết cả rồi. Nàng ăn trưa ở Triệu phủ, Văn Hi trưởng công chúa cứ làm khó dễ nàng, có phải không? Nghe nói bà ta còn muốn để bổn vương bỏ thê, quả thật vô lý!”.
Triệu Khương Lan đôi tay ôm mặt hắn, nâng cằm hắn nói: “Vậy chắc chắn là không thể rồi. Một thê tử xinh đẹp thông minh như thiếp. Có thể lấy được thiếp là phúc khí mà chàng tu ba kiếp mới có được. Nếu như chàng thật bỏ thiếp, quay đầu khóc cũng không có chỗ mà khóc.”
Mộ Dung Bắc Uyên nghe vậy liền bật cười: “Ừ, không thể nào, cả đời này sẽ không thể bỏ vợ”
“Làm sao chàng biết được?”
“Đừng nói nữa, hôm nay có hai tiểu cung nữ ở trong Ngự hoa viên nhìn thấy Văn Hi trưởng công chúa cảm thấy khiếp sợ đến mức sững sờ. Kết quả là bị lòng bàn tay của Văn Hi trưởng công chúa giáo huấn một trận. Lúc đó, ta đang theo phụ hoàn đón tiếp sứ giả. Cả đoàn người đều nghe được từ đầu đến cuối câu chuyện. Phụ hoàng cũng rất tức giận, bổn vương thì càng không cần phải nói nữa, nếu không phải bà ta tuổi tác đã cao, ta nhất định sẽ không tha cho bà ta rồi.”
Thì ra là như vậy.
Triệu Khương Lan thở dài trong lòng, trưởng công chúa này đã lớn tuổi như vậy rồi, tâm tư cũng không biết dùng vào chỗ nào.
Ở trước mặt sứ thần cũng dám làm ầm ĩ như vậy, cho dù Chiêu Vũ đế có lòng muốn tôn kính bà ta, chắc chắn trong lòng cũng sẽ cảm thấy mất mặt và tức giận.
Chưa kể những người khác trong đoàn sẽ nghĩ như thế nào.
Nàng ôm cổ Mộ Dung Bắc Uyên: “Cho nên chàng là lo lắng cho thiếp. Tiệc tối cũng không ăn, đã vội vàng trở về muốn an ủi thiếp.”
Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu: “Đúng vậy, ai bảo ta lo lắng có người nào đó âm thầm ở nhà lau nước mắt, dám tức giận nhưng không dám nói chịu uất ức chứ. Vừa nghĩ đến cảnh đó, bổn vương quả thực không thể nuốt xuống, liền xin phụ hoàng quay về.”
Mặc dù Triệu Khương Lan không cảm thấy chịu uất ức chút nào, nhưng nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên toàn tâm toàn ý với mình, nàng cũng khá vui vẻ.
Nghe vậy bập môi hôn hắn một cái: “Vẫn còn chưa ăn cơm phải không, vừa hay thiếp cũng chưa ăn, đã dặn dò nhà bếp làm rồi, chúng ta cùng nhau ăn.”