THẦN Y VƯƠNG PHI: VƯƠNG GIA TRÁNH RA

Mộ Dung Bắc Quý nén lửa giận: “Câm miệng cho bản vương, đừng lại gây chuyện nữa!”

Cái tay khác của Triệu An Linh nhấc chén lên, bỗng nhiên giội nước trà trong tay lên mặt Thẩm Hi Nguyệt. Thẩm Hi Nguyệt thấp giọng hô một tiếng, không dám tin trừng nàng ta.

Hoàng hậu ở chỗ kia cuối cùng đã bị kinh động, cau mày hỏi một câu: “Xảy ra chuyện gì?”

Không ai trả lời.

Triệu An Linh mỉm cười: “Mẫu hậu đừng lo lắng, là nhi thần trượt tay, vô ý đổ nước trà lên người Thẩm Hi Nguyệt, xin bồi tội với nàng ấy”.

Nang ta nói xong, lạnh lùng nhìn thoáng qua Thẩm Hi Nguyệt: “Thẩm Trắc Phi, xin lỗi”.

Thẩm Hi Nguyệt nghiêng đầu, nước từ trên tóc của nàng ta chảy xuống, ngay cả trên cổ của nàng ta cũng dính vài lá trà, nhìn vô cùng chật vật.

Nha hoàn sau lưng vội vàng tiến lên đưa khăn cho nàng ta lau.

Mộ Dung Bắc Quý tức giận, định tát Triệu An Linh một bàn tay nhưng bị Triệu An Linh ngăn lạ.

Thiếp khuyên vương gia nghĩ kỹ rồi hãy ra tay. Dù hiện tại vương gia không cần để ý đến mặt mũi của Triệu gia nữa, cũng nên cố kỵ mặt mũi của ngoại tổ mẫu của thiếp. Lão nhân gia nhưng là đang nhìn đấy”.

Hắn nghe vậy, nhìn thoáng qua Văn Hi trưởng công chúa, quả nhiên trưởng công chúa đang nghiêm túc nhìn qua. Mộ Dung Bắc Quý từ từ thu tay lại, dư quang liếc về phía Thẩm Hi Nguyệt, không khỏi nắm chặt tay. Hắn quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Bắc Uyên.

“Tính khí của Tứ ca thật tốt. Triệu An Linh nhằm vào nữ nhân của huynh như vậy, cũng không thấy huynh bảo vệ chút nào. Quả nhiên là chỉ nhìn người mới, không nhìn người cũ khóc”

Mộ Dung Bắc Uyên a một tiếng: “Sao so được với Ngũ đệ nhớ đến tình cũ chứ. Dù sao Thẩm trắc phi là người mà đệ cứu về năm đó, ai so nổi tình cảm giữa các đệ đây”.

Triệu An Linh nghe vậy càng nổi nóng, càng thấy Thẩm Hi Nguyệt như là cái định trong mắt.

Mộ Dung Bắc Quý lại không ngờ rằng, Mộ Dung Bắc Uyên thật sự không thèm để ý.

Theo lý thuyết, coi như trong lòng vị tứ ca này của hắn không có Triệu Khương Lan, cũng sẽ không bỏ mặc để Thẩm Hi Nguyệt chịu nhục nhã như vậy. Dù sao nàng ta cũng là ân nhân cứu mạng của hắn! Huống hồ độc tình còn đó, sao hắn không hề có phản ứng gì.

Mộ Dung Bắc Quý làm sao biết, độc tình là ngẫu nhiên phát tác, chỉ cần không mất khống chế, Triệu Khương Lan đưa thuốc giảm đau cho hắn là được. Hơn nữa Mộ Dung Bắc Uyên đã biết, người thật sự cứu mình người hoàn toàn không phải Thẩm Hi Nguyệt, hắn còn nơi nào mà thương tiếc nàng ta nữa. Mỗi lần nhớ tới ân tình cũ dối trá kia, hắn đều hận không thể giết chết Thẩm Hi Nguyệt để giải hận, sao có thể lại nâng niu nàng ta.

Thẩm Hi Nguyệt chưa hề phải chịu loại ủy khuất này, đành phải lập tức cúi đầu uống rượu, cũng là hờn dỗi với chính mình, một chén rồi thêm một chén uống vào bụng.

Triệu An Linh, nỗi nhục nhã ngày hôm nay, nàng ta nhất định sẽ trả lại gấp đôi!

Trên vị trí chủ vị, ánh mắt của Viện hoàng hậu cũng không ngừng rơi lên người Lâm Gia Uyển. Nhìn cả quá trình, cử chỉ của cô nương này thật sự rất đoan trang, chỉ nhìn tướng mạo thì thấy không khác gì với Lâm Gia Uyển, là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp. Trong lòng bà khẽ động, nhịn không được tiến đến bên người Chiêu Vũ đế thương lượng.

“Hoàng Thượng, ngài thấy nhị nữ nhi này của Lâm gia thế nào?”

Chiêu Vũ để nheo mắt lại, nhìn vài lần: “Sao vậy, hoàng hậu có tính toán gì à?”

“Hôm qua thần thiếp ngẫu nhiên nghe nói, vị nhị tiểu thư Lâm gia này cực kỳ hâm mộ Bắc Hải, công khai bảo vệ nó ở trên yến hội, thân thiếp cảm thấy rất mới lạ”

Bình luận

Truyện đang đọc