Mà Thái hậu đối với Thẩm trắc phi này cũng không có nhiều ấn tượng tốt. Vốn chính là một người có xuất thân thấp kém, không rõ ràng tiến cung.
Thế mà một bước lên trời thành Trắc phi.
Nếu không phải nàng ta năm đó cứu được Mộ Dung Bắc Uyên, vị trí này há để nàng ta có thể ngồi.
Đại khái phát hiện ra hai vị ở trên sẽ không thay đổi yêu cầu này, Triệu Khương Lan đang muốn nói chuyện, Mộ Dung Bắc Uyên đột nhiên mở miệng.
“Nếu Thẩm Hi Nguyệt là Trắc phi của bản vương, bản vương nguyện thay nàng ta chịu năm mươi roi, coi như Thần vương phủ ta bồi tội cho Ngữ vương phi”
Thẩm Hi Nguyệt ngạc nhiên nhìn Mộ Dung Bắc Uyên, nhìn lại Triệu Khương Lan. Nàng ta thực sự không rõ, vì sao thái độ của bọn họ với mình lúc trước ác liệt như vậy, lại ở thời điểm này ai nấy đều đứng ra giúp nàng ta? Một suy nghĩ đáng sợ ý nhảy ra.
Bọn họ sẽ không phải biết đến độc tình rồi chứ. V Trước đó nàng ta đã nghi ngờ, nhưng vẫn luôn không có chứng cứ. Chỉ là thái độ bây giờ của bọn họ như vậy, thực sự khiến cho người ta nghi ngờ.
Thẩm Hi Nguyệt còn không nghĩ rõ ràng, đề nghị của Mộ Dung Bắc Uyên đã bị Văn Hi bác bỏ.
“Như vậy sao được! Ai phạm sai nên để người đó nhận phạt, nào có đạo lý nhận thay”
Mặc dù Văn Hi trưởng công chúa và Triệu An Linh nhìn không vừa mắt Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên, nhưng các nàng cũng không dám để Mộ Dung Bắc Uyên bị thương.
Nếu không đừng nói Thái hậu và hoàng hậu không vui, chỉ sợ Chiêu Vũ đế sẽ nổi trận lôi đình. Bây giờ ai lại không biết, Mộ Dung Bắc Uyên được Chiêu Vũ để yêu thích chứ. Làm bị thương nặng hoàng tử mà ông coi trọng nhất cũng không phải nói đùa.
Triệu Khương Lan đành phải nói: “Công chúa có chỗ không biết, năm mươi roi này tuyệt đối không phải người bình thường có thể chịu được.
Ta biết người hận không thể khiến Thẩm trắc phi dùng mạng để xoá bỏ sai lầm này, nhưng tóm lại tội nàng ta không đáng chết. Măm mươi roi này đánh xuống, ngược lại là thật sẽ chết, nữ tử suy yếu sao có thể chịu được”
Văn Hi trưởng công chúa cười lạnh: “Á ta không chịu được có liên quan gì đến bản cung chứ! Năm mươi cái chính là năm mươi cái, thiếu một cũng không thể được!”
Trong đầu Triệu An Linh hiện lên lời Lạc quý phi nói với nàng ta trước đó Lạc quý phi đã nhắc nhở nàng ta, không thể để Thẩm Hi Nguyệt cứ chết như vậy, sau này nàng ta còn có tác dụng… Lỡ may giống như Triệu Khương Lan nói, năm mươi roi này đánh xuống thật sự chết người, nàng ta có thể đã làm hỏng bố cục quan trọng nào của Mộ Dung Bắc Quý?
Mặc dù trong lòng Triệu An Linh cực hận Thẩm Hi Nguyệt, hận không thể móc tim nàng ta ra cho chó ăn. Nhưng dưới mắt nang ta lại chần chờ.
“Ngoại tổ mẫu, con cũng không phải muốn đánh chết người, chỉ là muốn một công đạo thôi”.
Nàng ta ghé vào bên tai Văn Hi trưởng công chúa, thấp giọng nói gì đó. Một người trong phòng không có công phu gì, tự nhiên không để ý, càng không nghe được.
Nhưng nội lực Mộ Dung Bắc Uyên thâm hậu, lập tức liền nghe được Triệu An Linh nói. Hắn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt bén nhọn lướt qua Triệu An Linh.
Văn Hi trưởng công chúa lại chậm rãi cười một tiếng: “Nếu Thần vương phi đã xin tha, vậy bản cùng cũng làm người tốt với Thẩm Hi Nguyệt. Lúc trước Thần Vương phi cũng đã nói, Thẩm trắc phi là nữ nhân ở hậu trạch Thần vương phủ ngươi, ả ta phạm phải chuyện sai lầm lớn, người thân là nữ chủ nhân đương gia, đồng thời cũng không thoát khỏi liên quan, có sai lầm trong quản lý. Nếu như thế, cũng nên phạt người mới đúng!”
Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng nhìn Văn Hi trưởng công chúa: “Công chúa đừng khinh người quả đáng. Dựa vào cái gì bản vương không thể thay mặt nhận phạt, lại muốn Vương phi nhận lấy?”