Những lời này Lý Mặc nghe thấy, hình như Triệu Khương Lan không biết mình là đến từ Vinh Dương.
Hắn cố ý nén giọng nói: “Vương phi đừng đùa như vậy, người thân phận cao quý, sao có thể quen biết tại hạ được. Tại hạ thực sự là biểu ca của Mai Hương, chỉ là không cận huyết thống cho nên mặt mày mới không giống nhau”
Triệu Khương Lan không buông tha, bỗng dưng bật cười.
“Nói láo! Mai Hương nói người bị gia tộc kẻ thù phục kích nên trọng thương, nhưng nếu thật sự là như vậy, chỉ có quan quân đến tìm, sao nàng phải gấp gáp giấu ngươi đi, còn cầu bản cung ra giúp người. Theo bản cũng nghĩ, thân phận của ngươi cũng không đơn giản nhỉ?”
Nàng bước đến bên giường Lý Mặc, cúi xuống săm soi hắn.
Lý Mặc đau đến run rẩy, gắt gao nhìn nàng.
Ánh mắt hiện rõ sát ý.
Nhưng lại thấy nàng từ từ nở một nụ cười.
“Ngươi lấy trộm hoa sen Tịnh Đế Hồ Điệp trong Vũ Vương phủ phải không? Nói, thứ đó ở đâu?”.
Lý Mặc trì trệ, vô thức phủ nhận: “Tại hạ chưa từng nghe về hoa sen tịnh để hồ điệp”
“Y phục dạ hành, bị trúng tên, rồi còn trốn khi gặp sĩ quan, binh lính. Không phải người thì là ai? Đừng chê cười bản cũng thừa nước đục thả câu.
Vật kia không chỉ mình người muốn, bản cung cũng muốn nó.”
Triệu Khương Lan chậm rãi vén tóc, vẻ mặt thản nhiên.
“Hoa này là người liều mạng trộm được nên ra giá đi, bản cũng sẽ mua lại thứ này.”
Lý Mặc trầm ngâm nhìn nàng, một lúc sau mới lắc đầu: “Đồ không phải dành cho tại hạ nên không thể cùng vương phi trao đổi.”
Triệu Khương Lan không chút nể mặt: “Thật sao? Nếu người từ chối lời đề nghị của bản cung, bản cũng sẽ báo cho Vương gia để hắn bắt và hành hình người. Người tốt nhất là nên suy nghĩ kỹ đi. Với cái thân thể này của người thì đứng cũng không nổi chứ đừng nói là hành hình”Đáy mắt Lý Mặc thâm trầm.
“Vương phi tại sao phải cố chấp như vậy? Không biết người cần hoa cho việc gì?”
Triệu Khương Lan thở dài: “Đương nhiên là để chữa bệnh. Nói thật, bản cùng khi còn nhỏ đã từng nhiễm một loại kịch độc. Nhiều năm nay ta đã quá khổ sở với nó rồi, cứ tới ngày tuyết rơi bệnh lại phát tác. Hoa sen tịnh để hồ điệp có thể giải bách độc. Nếu ta có nó, ta sẽ không phải chịu đựng những ngày tháng ấy nữa”
Lý Mặc nhìn sang, thấy Mai Hương gật đầu.
Trong đầu hắn đang tính toán.
Mai Hương đang che giấu thân phận, nàng ấy là Phượng vệ trong kinh.
Có lẽ nàng ấy là người mà Hồng Vân đã nói lúc trước, người được gài bên cạnh Thần vương phi.
Thần vương phi bây giờ đã biết hắn trộm hoa, nàng làm sao có thể dễ dàng thả hắn đi.
Thấy hắn có vẻ xuôi xuôi, Triệu Khương Lan nói thêm.
“Thế này đi, bản cung cũng không muốn gây khó dễ cho ngươi. Hoa này có hai đóa, chi bằng chúng ta chia mỗi người một đóa. Đừng lo lắng, tuyệt nhiên sẽ không ảnh hưởng đến dược hiệu, người muốn cứu người cũng được, bán lấy tiền cũng được, đều có hiệu quả như ban đầu, với lại cứu một người, không cần quá nhiều hoa tịnh đế hồ điệp như thế”
Vì Triệu Khương Lan đã nói như vậy, chắc chắn nó là sự thật.
Nếu không, nàng sẽ không đưa ra đề nghị này.
Lý Mặc suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
Lúc này nàng đã cười, nụ cười có chút ma mị.
“Ta quên hỏi, không biết vị công tử này cần dùng hoa cho người trong nhà sao? Hoa trộm được từ trong cung cũng không dễ dàng gì. Ngươi suýt chút nữa mất luôn cả cái mạng nhỏ, chẳng nhẽ người bị thương quan trọng hơn tính mạng của ngươi sao?”
Lý Mặc vốn không định nói ra.
Nhưng nhìn ánh mắt của nàng, không hiểu sao hắn liền kề thật.
“Thuốc này không dùng cho người, nó dùng cho một con Hải Đông Thanh.”
Triệu Khương Lan mím khóe môi, trong mắt hiện lên một tia đau buồn.
“Hải Đông Thanh? Là chim ưng à. Một con chim ưng tốt, làm sao có thể trúng độc?”
“Tại hạ hành tẩu giang hồ, gặp phải đám người xấu, chúng ghi hận ta và biết rằng con chim ứng này rất quan trọng với ta, nên chúng xuất thủ đả thương nó”
Nghe vậy, các ngón tay của Triệu Khương Lan vô thức nắm lại, rồi từ từ thả ra.