“Đều là con cháu nhà họ Triệu, tính ra thần cũng có thể mang danh bà ngoại”
“Công chúa nói đùa rồi. Nàng ấy không hề có chút quan hệ huyết thống nào với người. Nếu thật sự tính ra, nàng ấy chính là cháu dâu của ai gia, phải gọi ai gia một tiếng là ngoại tổ mẫu.”
Trong lòng Trưởng công chúa lộp bộp một tiếng, ngượng ngùng nhếch môi.
“Thái hậu đừng trách, thần cũng là bị tức giận mới nói lời này. Đứa trẻ đó mười câu thì đến tám câu không biết lễ nghĩa, thần cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, nếu bị tức giận đến điên lên thì làm sao bây giờ?”
Thái hậu khịt mũi không rõ ý tứ: “Không thể nào, lời nói của công chúa rõ ràng như vậy, người bình thường làm sao có thể nói lại ngươi. Đứa trẻ đó ta thường xuyên tiếp xúc, thấy tính tình cũng tốt. Trong tình huống bình thường, không thể sai quy tắc. Cũng không biết công chúa đã nói những gì mới khiến nàng ấy khó chịu với người”
Thấy trưởng công chúa nhất thời không nói nên lời, thái hậu lạnh lùng liếc bà ta một cái.
“Hôm nay nghe nói có nhiều người đang bàn tán rằng có người lại gan to tày trời muốn khiến Thần Vương bỏ vợ. May mà những lời này không truyền đến tại hoàng thượng. Nếu không, không biết hoàng thượng sẽ nổi giận đến thế nào”.
Trưởng công chúa trong lòng căng thẳng, vội vàng hỏi: “Sao Hoàng thượng lại tức giận?”
“Hoàng thượng luôn coi trọng Thần Vương Phi. Ai gia nói câu khiến người không hài lòng chính là cháu ngoại ruột đó của người, trong mắt hoàng thượng, cũng không thể nào so sánh với Thần Vương Phi. Mấy ngày trước còn vì Thần Vương Phi có công chữa khỏi cho Sơn Vương đã ban thưởng rất nhiều thứ, nghe nói Thần Vương Phi đến kim bài miễn tử cũng có, loại vinh hạnh này, đặt mắt nhìn trong triều còn có thể có người thứ hai sao?”
Lại có chuyện như vậy sao?
Trưởng công chúa đột nhiên trở nên bất an, thật không ngờ cái thứ không được xem trọng đó sau khi gả cho người ta lại có thể hiện kế như vậy.
Bà ta miễn cưỡng nở nụ cười: “Có công chữa bệnh? Đây không phải là nói đùa chứ? Nàng ta là một đứa con của thiếp thất nhà họ Triệu, đâu có thể có y thuật gì. Đừng nói là lại giả thần giả quỷ, gây ra chuyện gì nực cười đấy chứ?”
“Bổn công trước đây cơ thể không linh hoạt, cũng là Thần Vương Phi đã trị khỏi. Ngay cả người của thái y viện cũng đều nói rằng nàng ấy y thuật xuất chúng. Công chúa ngươi đã tự xưng là bà ngoại của nàng ấy, chắc không lẽ đến đều này cũng không biết chứ?”
Thái hậu cười như không cười, đáy mắt lại có chút lạnh lùng.
Văn Hi vội vàng nói: “Nàng ta có thể chẩn bệnh cho Thái hậu, đó là may mắn của nàng ta”
“Nếu nói là may mắn, cũng nên là may mắn của ai gia mới đúng, sức khỏe không tốt, có thể có tiểu bối tận tâm chăm sóc, cũng không chê ai gia xương cốt già, không thể dịch chuyển được. Nếu nói đây là con đường để sống chung với con cháu, cũng là đạo lý này, đối xử tốt với bọn chúng một chút, bọn chúng tự nhiên sẽ kính trọng ai gia. Nhưng nếu cậy già lên mặt, đụng một chút là muốn gây khó dễ, e rằng càng già càng khiến người ta chán ghét. “
Những lời này quả thực là đánh vào trái tim của Văn Hi trưởng công chúa.
Thái hậu thấy sắc mặt của bà ta thay đổi, biết đối phương đã hiểu rồi.
Bà ấy chậm rãi ngáp một cái, lão ma ma bên cạnh tiến lên trước: “Thái hậu trưa nay dậy sớm, có thể phải ngủ thêm một lát.”
“Cũng được.”
Thấy thái hậu muốn đi ngủ, Văn Hi không thể ở lại lâu được, liền đến chỗ hoàng hậu thỉnh an.
Hoàng hậu vừa vào đương nhiên là khách khách khí khí: “Cô mẫu đi đường vất vả rồi, nên ở trong phủ nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, sao lại vừa trở về đã vào cung rồi.”
“Bổn cung quanh năm ở bên ngoài không gặp được hoàng hậu và nương nương. Bây giờ đã trở về rồi, không có lý do gì mà không thỉnh an”.
Lúc đầu khi bà ta đi, khí sắc của hoàng hậu luôn không được tốt lắm.
Lúc này gặp lại sắc mặt đã hồng hào, mày sắt đều tươi cười, có vẻ là đến tâm trạng thư thái hơn.
Văn Hi trưởng công chúa không khỏi nói: “Hoàng hậu xem ra tình thần rất tốt, sắc mặt như hoa đào, hẳn là phương thể đã tốt hơn nhiều so với trước kia”
“Đúng vậy” Hoàng hậu ánh mặt liền chuyển động: “Đây còn không phải nhờ vào Thần Vương Phi sao, nàng ấy mặt dù là một nữ nhi, y thuật lại là bàn tay thần diệu, đến cả hoàng nhỏ của bổn cung cũng chăm sóc rất tốt, Sơn Vương đã khỏe mạnh hơn so với trước kia rồi, tảng đá lớn trong lòng bổn cung cũng đã đặt xuống”