Triệu Khương Lan nghe vậy thì cười giễu cợt hắn: “Chỉ mới hai ngày, nào có lâu chứ?
“Nhưng một ngày không có Vương phi, bổn vương cảm thấy một ngày dài bằng một năm. Chẳng lẽ Vương phi không nhớ bổn vương sao?”
Thái hậu còn đang ngồi cách đó không xa, có lẽ là cũng nghe được, lộ ra nụ cười đầy thâm ý lại có chút ghét bỏ.
Trong lòng bà lão như bà ta có chút bất ngờ.
Dù sao Mộ Dung Bắc Uyên cũng khác với Mộ Dung Bắc Tô, hiếm khi thấy được vẻ này của hắn.
Tình cảm của hai đứa trẻ này sến sẩm hơn bà ta nghĩ không ít. Triệu Khương Lan xấu hổ, nhẹ giọng nói: “Không nhớ ngài đâu, ngài có gì để nhớ đâu chứ?
Mộ Dung Bắc Uyên cố ý làm bộ không hài lòng, nhéo mũi nàng: “Không có lương tâm. Bổn vương vừa bãi triều đã tới đón nàng trở về, còn không biết dỗ ta nữa”
“Trở về rồi nói”
Nghe chất giọng mềm mại của Triệu Khương Lan, Mộ Dung Bắc Uyên ngồi không yên nữa.
Hắn lập tức đứng dậy từ biệt Thái hậu: “Hoàng tổ mẫu, con đưa Khương Lan về trước, ngày khác sẽ tới thỉnh an ngài”.
Triệu Khương Lan thấy hắn đi thẳng tới Thần Hổ môn thì kéo tay áo hắn: “Không tới thăm mẫu phi sao?”
“Không đi.Hắn cười xấu xa: “Vội về cho nàng dỗ ta”
Đến Thần Hổ môn, Hồng Vân đã yên lặng đợi ở một góc.
Mộ Dung Bắc Uyên thấy nàng ấy ở đây thì hơi sửng sốt: “Vị này là ai, nhìn hơi quen?”
Triệu Khương Lan cũng phục hắn, vậy mà Mộ Dung Bắc Uyên lại không nhớ nàng ấy.
Hắn đúng là một trong số rất ít người sau khi nhìn thấy gương mặt tuyệt đẹp kia của Hồng Vân mà lại quên mất.
Quả nhiên vì bản thân quá đẹp, nên mới có thể vô cảm với những mỹ nhân khác.
“Đây là hoa khôi Tầu Yên Vũ, Hồng Vân cô nương, vì lão Lục nên nàng ấy bị Sơ phi lén đem vào cung, bây giờ chúng ta đưa nàng ấy về”
Mộ Dung Bắc Uyên nghe xong nguyên do thì cũng đỡ trán: “Quả nhiên Sơ phi nương nương to gan lớn mật”.
“Chuyện này còn chưa đáng sợ đâu. Hôm qua phụ hoàng gặp được Hồng Vân, thiếp đặc biệt lo lắng phụ hoàng sẽ ép nàng ấy vào cung. Ngài không thấy ánh mắt của ngài ấy đâu, tràn đầy tính cướp đoạt, hôm qua thiếp cũng bị doạ chết khiếp”
Mộ Dung Bắc Uyên trầm ngâm một lát: “Có khả năng đó”
Hồng Vân cũng sốt sắng: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Triệu Khương Lan vội vàng an ủi nàng ấy: “Đừng lo quá, chuyện đầu còn có đó. Nếu thật sự Hoàng thượng không chịu bỏ qua cho ngươi, ta sẽ nghĩ cách khác”
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn Triệu Khương Lan, híp mắt lại: “Dường như quan hệ của Vương phi và Hồng Vân cô nương vô cùng tốt”.
Triệu Khương Lan lúng túng cười: “Có duyên gặp mặt mấy lần, rất hợp nhau.”
Sau đó, nàng không dám trò chuyện nhiệt tình với Hồng Vân nữa, sợ Mộ Dung Bắc Uyên nhìn ra điều không thích hợp.
Người đàn ông này quá thông minh, không thể không đề phòng được.
Bọn họ đưa người về lầu Yên Vũ trước. Bởi vì còn chưa tới tối, mà ban ngày lầu Yên Vũ không buôn bán, nên khi xe ngựa lượn một vòng, Hồng Vân đã thuận lợi đi vào từ cửa sau.
Ai ngờ Hồng Vân mới xách váy xuống xe, bỗng nhiên có người phóng ngựa như bay chạy tới.
Dựa và công phu của Hồng Vân, nàng ấy hoàn toàn có thể tránh thoát.
Nàng ấy len lén bay về phía sau, vó trước của con ngựa nâng lên, trông như muốn đá văng người khác.
Người bên cạnh thấy cảnh này cũng sốt ruột, lo lắng cho vị cô nương xinh đẹp này.
Lúc này, bỗng nhiên Hồng Vân cảm thấy có ai đó ôm lấy eo mình.
Nàng ấy quay đầu lại theo bản năng, thì được một người đón lấy.