Con Hải Đông Thanh được nàng đặt một cái tên đầy phước lành là “Đại Phúc”.
Năm đó bọn họ tiến đánh vị vương gia đầy dã tâm ở sườn núi hạ Vinh Dương, nàng đã thu phục nó làm của riêng.
Con chim ưng cực kỳ hung dữ, thậm chí người ngoài đều né tránh khi gặp nó.
Nhưng nó rất dính Lý Hâm.
Sau đó, Lý Mặc thấy thú vị, cùng nàng huấn luyện nó một thời gian dài rồi luôn mang theo nó bên mình.
Triệu Khương Lan ánh mắt né tránh, vẻ mặt cũng vô cùng khó hiểu.
“Đó chỉ là một con chim ưng thôi mà. Hà cớ gì khiến người phải mạo hiểm đến vậy. Chẳng lẽ tính mạng của Hải Đông Thanh quan trọng hơn Minh mạng của ngươi sao?”
Vẻ mặt của Lý Mặc tối sầm lại, hắn im lặng vài giây rồi mới lên tiếng.
“Vương phi không hiểu được đầu, con Hải Đông Thanh đó đối với tại hạ rất quan trọng. Nó là di vật do nương tử của tại hạ để lại cho tại hạ, nàng ấy vì một tai nạn ngoài ý muốn … mà qua đời. Dù hương tan ngọc nát, nhưng tại hạ niệm niệm không dám quên. Hải Đông Thanh là con vật mà khi còn sống nàng ấy thích nhất, ta hứa sẽ chăm sóc nó thật tốt, giờ nó bị người ta hạ độc mà mất đi đôi mắt, để về lâu dài sẽ không chữa được nữa, lúc ấy, ta e rằng nó sẽ khó sống ở nhân gian”
Khi Mai Hương và Cầm Dương nghe thấy điều này, họ không kìm được mà nhìn Triệu Khương Lan.
Chủ tử của họ đã từng là người trong cuộc, nhưng hiện tại nàng mang thân phận khác nghe một vị chủ tử khác kể lại sự tình năm ấy.
Không biết sẽ có tâm tình gì.
Lý Mặc cũng không rõ, tại sao hắn lại nói hết tất cả với Triệu Khương Lan.
Rõ ràng đây là những bí mật của hắn, ngay cả những vệ sĩ thân cận nhất cũng chưa từng nghe hắn kể.
Nhưng đối mặt với cô nương chỉ mới gặp qua một vài lần trước mặt lại đem đến cho hắn cảm giác thân cận không giải thích được, hắn không khống chế được mà kể cho nàng nghe.
Lý Mặc ngẩng đầu nhìn nàng, muốn xem biểu hiện của Triệu Khương Lan có gì bất thường không.
Nhưng hắn hiển nhiên phải thất vọng.
Bởi vì vẻ mặt Triệu Khương Lan rất bình tĩnh, như chỉ nghe một câu chuyện xưa cũ bình thường.
Mãi nàng mới nói qua loa một câu: “Người đã khuất rồi, công tử nén bị thương”
Lý Mặc cười tự giễu.
Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì vậy?
Cứ tưởng tìm thấy bóng dáng của Lý Hâm trong một cô nương lạ mặt, hắn đúng là điên rồi.
Tuy rằng trên mặt Triệu Khương Lan không nổi sóng gió, nhưng thật ra trong lòng cũng vô cùng bất an.
Nhưng với thân phận hiện tại, nàng tuyệt đối không thể lộ ra ngoài.
Cho dù người này yêu nàng hay ghét nàng.
Cho dù đã từng e ngại với linh lực của nàng.
Đó đều là những điều đã qua.
Vì kiếp này nàng sống với tư cách là Thần vương phi, nàng sẽ không dính dáng gì đến tình cảm trong quá khứ của mình nữa.
Không việc gì phải tự mua dây buộc mình.
Và điều đó cũng không công bằng với Mộ Dung Bắc Uyên.
Lý Hâm đã chết, và Lý Mặc đã chấp nhận sự thật đó, vậy là đủ.
Trời đã khuya, Triệu Khương Lan đứng dậy nói: “Đêm nay người nghỉ ngơi đi, đám sĩ quan và binh lính đó có lẽ sẽ không đến nữa. Nhưng không chừng chúng không tìm thấy người sẽ tiếp tục truy lùng vào ngày mai đấy, cho nên, để an toàn, sáng mai người tới phủ bằng hữu thân cận của ta nán lại đã, chỗ đó cũng thuận tiện để bản cung tiếp tục trị liệu cho ngươi.
Lý Mặc vội vàng đáp ứng.
Mặc dù hắn không biết Long Vệ và Phượng Vệ đã an bài như thế nào, nhưng họ đều là những thuộc hạ giỏi giang và đáng tin cậy.