"Toàn bộ sơn trại trống không, tất cả mọi người đều đã đi rồi?" Tần Nguyên gật đầu: "Thuộc hạ cũng cảm thấy thật kỳ lạ, theo lý thuyết trước đây bọn họ cũng không bắt cóc vương phi đi, để cho ngài ấy chạy trốn giữa đường thì chắc sẽ không cảnh giác như thế mới phải.
Huống hồ chỗ đó là đại bản doanh của sơn phỉ, một khi bỏ đi thì có thể đến đâu chứ?" Mộ Dung Bắc Uyên suy đoán có thể là tin tức Triệu Khương Lan trở về bị người khác biết được, đối phương cũng biết việc này sẽ không được bỏ qua nên mới đề cao cảnh giác báo cho biết sơn phỉ để cho bọn chúng chuẩn bị sẵn sàng rút lui từ trước.
Có điều hành động trừ phiến loạn đã duy trì liên tục nhiều năm, những người này ỷ vào việc có chút bản lĩnh vẫn không kiêng nể gì cả mà lại có thể vì chuyện không quan trọng này mà chuyển trận địa đi.
Giống như có điều gì ẩn khúc khiến người ta không đoán ra.
"Người trừ phiến loạn có tìm kiếm khắp toàn bộ sơn trại một lần, tìm được vật gì khác để lại hay không?”
"Có đóng một rương lẻ tẻ gì đó rồi mang trở về, đã được niêm phong rồi, chuẩn bị kiểm tra thực hư một lần nữa xem có manh mối khác hay không.
Vương gia có muốn đến xem không ạ?" Mộ Dung Bắc Uyên ừ một tiếng, đi theo Đông Diêu một chuyến.
Thứ quý trọng sớm đã bị người khác mang đi, lần này bọn họ đến lục soát tiêu diệt cũng chỉ là lấy được một ít thứ rải rác thoạt nhìn không quan trọng.
Sau khi mở rương, Mộ Dung Bắc Uyên dùng tay lục lọi, nhìn thấy một bộ đồ cưới màu đỏ.
Hắn hơi sững sờ, đây không phải là quân áo cho tân nương tử mặc à? Quan viên trừ phiến loạn bên cạnh cũng không biết Triệu Khương Lan đã trải qua điều gì, chỉ cho là Kinh Triệu Phủ đốc thúc bọn họ tiêu diệt là do ý chỉ hoàng thượng, cho nên cung kính đứng ở một bên giải thích.
"Hồi bẩm điện hạ, có lẽ là những tên sơn phỉ này muốn lấy người cướp được trên đường trở về làm sơn trại phu nhân đấy ạ.
Có điều kỳ lạ là bộ y phục này dường như từng bị người khác mặc rồi, mặc dù là mới toanh nhưng còn có vài vết nhăn”
Lúc nghe thấy mấy chữ "sơn trại phu nhân", Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy chán ghét theo bản năng.
Hắn nhãn nhịn vò bộ y phục này rồi muốn ném qua một bên nhưng lại chợt thấy trên nút thắt chỗ vạt áo dường như treo thứ gì.
Tần Nguyên cũng chú ý tới, hắn ta tiến lên một bước ghé lại xem: "Cái này hình như là vòng tay của phụ nữ, thoạt nhìn có giá trị không nhỏ."
Hắn ta lấy mấy thứ xuống đưa cho Mộ Dung Bắc Uyên.
Lúc đầu Mộ Dung Bắc Uyên không có hứng thú hỏi đến, nhưng khi vô ý liếc qua thì dừng lại một chút.
Sau đó, hắn dùng sức cầm lấy đồ vật ấy vào trong tay, nhìn kỹ hồi lâu.
Đây là một dây xích vàng mềm tựa như cát mịn, ở đoạn giữa có một chỗ chạm rỗng hoa văn có chữ.
Hai bên dây xích thì lại rất đơn giản, trên chỗ móc cài có một ấn văn nho nhỏ.
Trên ấn văn có khắc ba chữ nhỏ “Ty Trân cục”
gần như không nhìn thấy được.
Đây là thứ đến từ trong cung.
Ty Trân cục chính là nơi phụ trách hàng dệt và đồ trang sức trong cung đình.
Như vậy thì rốt cuộc tại sao trong ổ sơn tặc lại có đồ loại trang sức mà chỉ trong cung mới có.
Thứ làm tâm thần Mộ Dung Bắc Uyên không yên chính là hắn luôn cảm thấy chuỗi vòng tay này trông rất mực quen mắt, hình như là đã từng thấy ở nơi nào đó.
Triệu Khương Lan...
Trong đầu của hắn mới vừa nghĩ tới cái tên này, đã bị hắn cưỡng ép ra ngoài.
Mộ Dung Bắc Uyên không cho phép mình lập tức nghĩ đến nàng.
Nhất là khi đặt chung cùng một bộ đồ cưới đỏ nhức mắt làm cho người ta muốn dùng một cây đuốc thiêu rụi này.
Những người khác vẫn còn tiếp tục tìm đồ trong rương, bỗng nhiên lại có người nói: "Ôi, hình như ở đây có mấy tờ giấy, mặt trên có chữ viết.
Nhìn như là phương thuốc."
Phương thuốc? Mộ Dung Bắc Uyên kiềm chế sự không vui trong lòng, trầm giọng nói: 'Mang phương thuốc ra cho bản vương xem."
Rất nhanh trong tay hắn đã có thêm mấy tờ giấy, chữ đập vào mắt vô cùng cẩu thả, không giống người quanh năm luyện chữ.
Khuôn mặt hơi trở lại bình thường, cảm thấy chắc là mình cả nghĩ quá rồi.
Mà khi hắn lật tới tấm kế tiếp thì cả người giật mình ngay tại chỗ.