Hồng Mai ngẩng đầu, nói hết những câu này ra cho Triệu Khương Lan nghe.
Trong lòng Triệu Khương Lan dâng lên một tầng hận ý, Khê Hà, Thẩm Hi Nguyệt, lại là bọn họ!
Khó trách ngày ấy Khê Hà cố ý giả trang thành bộ dáng xấu xí ngu độn, có lẽ là đã sớm tính toán kỹ.
Trước khi đi, rõ ràng Khê Hà còn đẩy Hồng Mai xuống, đưa nàng ấy vào ngực tiểu Hầu gia.
Đây là để nàng tức giận, nói rõ các nàng cố ý làm mấy chuyện xấu, mà không phải là vô ý.
Nếu không phải độc tình của Mộ Dung Bắc Uyên chưa thể trừ, nàng còn lâu mới để mặt Thẩm Nguyệt Hi như vậy, đã thu thập nàng ta từ lâu rồi.
Triệu Khương Lan khó chịu, bởi vì phiền muộn mà thầm mắng Mộ Dung Bắc Uyên vài câu.
Hồng Mai lo lắng cho Dịch Chân, nhịn không được hỏi: "Dịch đại ca có thể sẽ bị người ta tìm phiền toái không?"
"Không đâu, hắn không khuôn mặt thật của mình, tiểu Hầu gia sẽ không tìm thấy hắn."
Được Triệu Khương Lan an ủi, Hồng Mai mới yên tâm nghỉ ngơi.
Triệu Khương Lan thì lại một đêm không được ngon giấc, nàng nghĩ nhất định phải cho tên tiểu Hầu gia kia một bài học, tốt nhất là tìm người len lén đánh gã một trận.
Đánh gãy mệnh căn của gã, khiến gã đời này triệt để đoạn tử tuyệt tôn, nhìn còn có thể vô lễ với cô nương nào nữa.
Nhưng giờ thì không được, chờ qua một thời gian ngắn rồi hãy nói.
Trong lúc mấu chốt như hiện tại, gã mà xảy ra chuyện thì Hầu phủ sẽ đổ hết lên đầu Thần vương phủ.
Triệu Khương Lan trằn trọc một đêm, đến khi trời gần sáng mới ngủ.
Nàng mệt mỏi ngủ mấy canh giờ, Sở Sở đột nhiên tới đây gõ cửa: "Vương phi, không ổn, Định Sơn Hầu phủ phái người đến!"
Triệu Khương Lan trở mình liên tỉnh: "Bọn họ thật to gan, khoản tiền hôm qua bổn cung vẫn chưa tính với hắn đâu, hôm nay lại dám đến cửa. Tới làm gì vậy?"
Sở Sở than thở: "Mang theo sính lễ, đến cầu hôn!
Nàng nhanh chóng thu thập rồi đi ra ngoài, nhìn thoáng qua căn phòng của Hồng Mai: "Hồng Mại vẫn chưa tỉnh đúng không."
"Nửa đêm đã uống thêm thuốc, giờ vẫn đang ngủ ạ."
Lúc này Mộ Dung Bắc Uyên đang trong cung, Chu Khiết thay hắn làm việc cũng không ở trong quý phủ.
Triệu Khương Lan đã đến chính sảnh, phát hiện người của Định Sơn Hầu phủ đã ngồi trên ghế uống trà.
Hai trương sính lễ bày ở chính giữa, trên cái rương còn buộc dây thường đám hỉ đỏ thẫm, cực kỳ chói mắt.
Lại nhìn bên cạnh, không biết Thẩm Hi Nguyệt nghe tin từ nơi nào mà cũng có mặt ở đây.
Tới là quản gia của Định Sơn Hầu phủ, ngày ấy Triệu Khương Lan đi bái phỏng đã được ông ta chiêu đãi qua, lúc này thấy Triệu Khương Lan thì miễn cưỡng đứng dậy.
"Tại hạ là quản sự của Định Sơn Hầu phủ, tham kiến vương phi."
Triệu Khương Lan lạnh lùng nhìn lướt qua sính lễ, liếc ông: "Không biết Định Sơn Hầu phủ phải người đến đây là vì chuyện gì?".
"Bẩm vương phi, tiểu nhân phụng lệnh của công tử đến đây cầu hôn, ngày ấy khi tiểu công tử nhà ta đến quý phủ vừa gặp đã thương nha hoàn Hồng Mai cô nương bên người ngài nên muốn nạp làm thiếp thất, mong rằng
vương phi thành toàn"
"Thiếp thất sao?" Triệu Khương Lan không nhanh không chậm ngồi xuống, cực kỳ ngạo mạn bật cười một tiếng: "Nhưng nha hoàn nhà ta luôn luôn rất can trường, không muốn làm thiếp người ta, hay là thời đi."
Thẩm Hi Nguyệt bên cạnh cắn răng.