Nàng nhìn hắn với đôi mắt ngấn lệ, tựa hồ như chỉ chờ thêm chút nữa là nước mắt sẽ tuôn trào.
“Vương gia, sau khi được gả cho chàng thì thiếp chưa bao giờ yêu cầu chàng chuyện gì cả. Bây giờ thiếp chỉ cầu chàng tha cho ân nhân của thiếp một mạng. Chuyện này cũng không được sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên vô cùng đau lòng: “Nàng, nàng đừng khóc. Bản vương, chính là..” Hắn vươn tay ra, lau nước mắt cho nàng: “Sao nàng lại khóc chứ. Chúng ta chỉ là đang thảo luận thôi mà”
Triệu Khương Lan tiếp tục giá và đáng thương: “Chính là dáng vẻ hồi nãy của chàng rất đáng sợ. Thiếp rất sợ, sợ bị chàng hiểu lầm. Còn sợ là chàng sẽ cảm thấy thiếp đã làm sai gì đó rồi không thèm để ý đến thiếp nữa.”
Bình thường nàng không làm nũng.
Nhưng đã làm rồi thì không ai có thể sánh bằng.
Trong lòng Lý Mặc không ngừng cảm thán vị Vương phi này.
Nghĩ thầm rằng cho dù Thần vương có ý chí sắt đá đến mấy rồi gặp phải tiểu hồ ly xảo quyệt như này không mềm lòng mới là lạ.
Nhưng sự nghi ngờ trong lòng hắn ta càng ngày càng tăng.
Tại sao Triệu Khương Lan lại nhất định phải cứu hắn ta?
Nàng thậm chí còn không biết chuyện hắn ta đến từ Vương triều Vinh Dương.
Hơn nữa, với sự thông minh của nàng thì chắc chắn không sớm thì muộn nàng sẽ biết người tên Mai Hương kia căn bản không phải là biểu muội của hắn ta.
Vì người thân của thị nữ mà liều mình bảo vệ như thế thì chẳng hợp lý chút nào.
Lý Mặc vô cùng tò mò về vị Vương phi này. Nhưng không thể hỏi được nên chỉ có thể hùa theo cùng nàng diễn trò.
Mộ Dung Bắc Uyên vẫn đang cố dỗ dành nàng: “Được rồi. Ta có thể làm gì nàng được chứ. Cho dù nàng có phạm phải lỗi lớn đến dường nào thì ta cũng sẽ bảo vệ nàng”
Nhưng khi nói câu đấy thì ánh nhìn của Mộ Dung Bắc Uyên lại hướng về phía Lý Mặc, khiến hắn ta cảm thấy người này vô cùng nguy hiểm, không thể động vào.
Hắn trầm giọng nói: “Lần sau sẽ không giải quyết như thế này nữa!”
Triệu Khương Lan gật đầu như giã tỏi: “Đương nhiên rồi, lần sau sẽ không như thế này nữa. Thiếp xin cam đoan với ngài, sẽ không tùy ý cứu người nữa. Cho dù là cùng một người. Nếu lần sau hắn ta có tái phạm rồi bị thiếp bắt gặp thì thiếp đã trả hết nợ rồi, nhất định sẽ không ra tay cứu giúp nữa”
Nói xong nàng còn định giơ tay lên thề với trời. Mộ Dung Bắc Uyên thấy nàng định thế thì nhanh chóng gạt tay nàng xuống. “Tốt lắm, nói thể được rồi, thể thiết làm gì chứ. Ta tin nàng là được rồi.” Rất tốt, mà cũng thật là ngốc.
Trong lòng Lý Mặc đang rất buồn cười. Nếu tương lai vị thần vương này lên ngôi hoàng đế.
Muốn đối phó với hắn thì chỉ cần tìm vị Vương phi này là mọi chuyện sẽ ổn thỏa rồi.
Chỉ cần nàng mở miệng thì cho dù có hái sao trên trời, hắn nhất định sẽ tìm cách hái xuống vì nàng. Triệu Khương Lan nghe thấy mấy lời đó của hắn thì mới bắt đầu nín khóc, dần dần nở một nụ cười thật tươi.
“Vậy là ngài sẽ không tính toán với hắn nữa? Không đem hắn đi thẩm vấn nữa đúng không?”
Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng liếc nhìn Lý Mặc một cái.
“Nể tình người hồi trước đã cứu Vương phi. Lần này bổn vương bỏ qua cho ngươi. Mệnh của tên tiểu tử nhà ngươi cũng tốt thật đấy. Người giấu hoa tịnh để hồ điệp đó ở chỗ nào, còn không mau giao ra đây”.
Triệu Khương Lan nhanh chóng chớp chớp mắt với Lý Mặc vài cái: “Có nghe thấy gì không. Người mau khai ra vị trí người giấu món đồ đó đi.
Bản cung cam đoan ngươi sẽ được chia một nửa. Nhất định không nuốt lời”