THẦN Y VƯƠNG PHI: VƯƠNG GIA TRÁNH RA

Chương 1471

Không phải biểu tỷ của Hứa Mạn Nhi đây sao?

Hình như tên là Hứa An Liễu. Nghĩ tới buổi gặp mặt đầy bi thảm trước kia với Hứa An Liễu tại Hứa gia, nàng sao lại không rõ. Hôm nay rõ ràng Hứa An Liễu hợp tác với đám bạn xấu của nàng ta, Hứa Mạn Nhi cũng đi, muốn nàng ấy xấu mặt. Nàng nghĩ mãi không ra, Hứa phu nhân cũng đã được đưa đến chùa Đại Lý Tự để trừng phạt, Hứa An Liễu còn không biết điều?

Đúng là mẹ nào con nấy!

Bị Triệu Khương Lan nhìn chằm chằm như vậy, Hứa An Liễu cảm thấy khó chịu hơn cả bị kim đâm.

Nàng nhịn không được phản bác: “Vương Phi có ý muốn nói mấy nàng ấy cố ý sao? Rõ ràng đổ oan người tốt, tuy tiểu nữ lúc ấy không có ở hiện trường, nhưng tiểu nữ nghe rõ vị trắc phi kia không để ý mọi người ngăn cản muốn làm anh hùng, tự mình nhảy xuống. Hai vị bằng hữu của tiểu nữ đâu biết nàng ấy có biết bơi hay không, sao có thể lường trước được.”

Triệu Khương Lan lạnh lùng nhìn nàng: “Các người đương nhiên chưa biết nàng ấy biết bơi hay không, thế nhưng ngươi, Hứa An Liễu, Hứa Mạn Nhi là biểu muội của ngươi, ngươi chắc chắn phải biết rõ mọi chuyện về nàng ấy chứ nhỉ.

Hứa An Liễu giật nảy mình, không ngờ Triệu Khương Lan lại biết thân phận của nàng.

Nàng ta rùng mình, căng thẳng nuốt nước bọt: “Ta, ta cũng không biết, nàng tuy là biểu muội ta, nhưng chúng ta không thân thiết cho lắm. Vương Phi không có bằng chứng, thì không nên buộc tội chúng ta như vậy.”

Triệu Khương Lan chế nhạo: “Nếu như hôm nay Bổn cung muốn buộc tội ngươi, ngươi có thể làm gì Bổn cung?”

“Người, người ỷ thế hiếp người, nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn không tốt với danh dự của người đầu Triệu Khương Lan hờ hững đứng dậy, nhìn lướt qua từng người.

“Ba người các ngươi, một người giả bệnh lừa gạt Bổn cung, một người coi nhẹ lời nói của Bổn cung trêu đùa chọc ghẹo mọi người, còn một người cố tình hãm hại biểu muội của mình vì lòng thù hận. Đúng là gần mực thì đen, cấu kết với nhau! Mà những hành động trước mắt đều xúc phạm tới Bổn cung, Bổn cung hiện giờ muốn ỷ thế hiếp người!”

Triệu Khương Lan hô to một tiếng: “Ám Vệ, ra đây!”

Nhóm Ám Vệ ẩn nấp xung quanh bên người Triệu Khương Lan để bảo vệ nàng nhanh chóng đi ra.

“Bắt nhóm ba người này đi cho Bổn cung.”

Mấy người Hứa An Liễu đâu dễ chịu trói như thế, lập tức gào khóc.

“Thần Vương Phi, người vô lý quá! Rõ ràng Trắc Phi của Sơn Vương điện hạ làm việc không biết nhìn nhận bản thân, dù ngài muốn giúp nàng xả giận, cũng không thể khai đạo với người vô tội”

“Đúng vậy, Thần Vương điện hạ dù quyền thế ngập trời, dòng dõi thấp kém như chúng ta không thể ganh đua so sánh, nhưng phụ thân chúng ta cũng làm quan, đâu để người khác thoải mái ức hiếp. Vương Phi không sợ hành vi này của mình sẽ bị làm bản vạch tội lên Ngự Sự đài sao?”

Triệu Khương Lan khẽ nhướng đôi lông mày phượng: “Hứa Trắc Phi vì lo lắng cho Bổn cung nên mới cứu giúp quên mình như thế, vậy mà hết lần này tới lần khác bị đám súc sinh không biết xấu hổ gièm pha. Nếu Bổn cung không thay nàng xả giận, chẳng phải phụ tâm ý của Hứa Trắc Phi sao. Muốn trách, thì trách các ngươi tâm địa độc ác, làm người tốt không làm, cứ muốn làm quỷ!”

Nói xong, nàng phất tay, tỏ ý bảo ám vệ dẫn các nàng đi.

Triệu Khương Lan không muốn đưa bọn họ tới chỗ thẩm vấn để chiếm dụng tài nguyên, đối phó với loại người như vậy, gậy ông đập lưng ông là được.

Chẳng phải các nàng muốn thấy Hứa Mạn Nhi bị mất mặt hay sao?

Chẳng phải các nàng luôn nói với người ngoài, Hứa Mạn Nhi dây dưa với nam nhân, hành động không đàng HSo.

Tốt lắm, nàng sẽ để các nàng nói thỏa thích!

Triệu Khương Lan ra lệnh cho ám vệ dẫn ba người tới bờ sông.

Đây chỉ là con sông bình thường trong thành, ban đầu được đào lên chủ yếu để ngắm cảnh nên nước không sâu.

Bình luận

Truyện đang đọc