THẦN Y VƯƠNG PHI: VƯƠNG GIA TRÁNH RA

Lâm Gia Uyển đau khổ lắc đầu, không biết nước hay là nước mắt đọng lại trên lông mi.

Khuôn mặt nàng ta hơi tái đi vì lạnh, trông nàng ta giống như một nữ nhân mảnh mai ốm yếu.

“Ta cũng không biết nữa. Ta đang đi dạo ven hồ. Đột nhiên có người từ phía sau chạy tới đẩy ta, khiến cho ta ngã xuống hồ”

“Cái gì!”.

Những người bên cạnh bỗng nhiên nổi giận rồi bật dậy, bàn tán xôn xao không biết người nào lại to gan như vậy.

Triệu Khương Lan nhìn Lâm Gia Uyển đầy khâm phục.

Lúc này, nàng ta vẫn còn muốn nói ra chuyện này.

Nếu nàng là Lâm Gia Uyển, lúc này nàng sẽ nhanh chóng trở về phòng thay một bộ y phục sạch sẽ và dùng bếp lò để sưởi ấm.

Thẩm Hi Nguyệt nhìn nha hoàn bên cạnh Lâm Gia Uyển: “Lúc đó người ở bên cạnh chủ tử của ngươi đúng không, có phát hiện người nào khả nghi không?” Nhớ quay lại web truyện T am l inh đọc tiếp!

| Nha hoàn cúi đầu khóc sướt mướt nói: “Lúc đó, nô tỳ đi lấy đồ giúp chủ tử, cho nên đã rời đi một lát, vừa quay lại liền thấy một bóng người mặc y phục màu tím đẩy chủ tử, khiến cho chủ tử ngã xuống nước”

Tất cả người làm trong phủ đều mặc y phục mùa đông màu lam ngọc, có nghĩa là tất cả bọn | họ đều không làm việc này.

Mà trong số những nhà hoàn do các vị phu nhân dẫn theo...

Vậy nên tất cả mọi người đều nhìn về phía Sở Sở, người đang đứng bên cạnh Triệu Khương Lan.

Triệu Khương Lan lạnh lùng lướt nhìn đám đông.

Chẳng trách tại sao Lâm Gia Uyển không quay về thay y phục mà lại bị trì hoãn ở đây.

Khá lắm, hóa ra thiết kế như vậy là để chờ nàng!

Trong tất cả tỳ nữ ở đây, chỉ có mình Sở Sở là mặc một bộ y phục màu tím.

Đột nhiên, ánh mắt của những vị khách nhìn Triệu Khương Lan thay đổi. 

Từ nãy đến giờ, bọn họ đã thấy rõ sự chán ghét mà Triệu Khương Lan dành cho  Lâm Gia | Uyển.

Nàng luôn gây khó dễ cho Lâm Gia Uyển, nàng sẽ không bảo tỳ nữ của mình thừa dịp người khác không đề phòng mà đẩy người khác xuống nước chứ.

Thủ đoạn này thật là quá bỉ ổi.

Nhưng, do thân phận vương phi của Triệu Khương Lan, nên nhất thời không một ai dám lên

tiếng.

| Vậy mà, Triệu An Linh lại tiến lên một bước, nghiêm nghị nhìn Sở Sở: “Đồ đáng chết, ngươi còn dám trốn sao? Quỳ xuống!”

Sở Sở nghe lời liền quỳ xuống.

Nhưng nàng ấy nhìn Triệu Khương Lan với ánh mắt kiên định: “Vương phi, khi nãy nô tỳ chỉ là nghe theo lệnh của Liên phu nhân vào ngự trù lấy điểm tâm. Nô tỳ không đầy tiên phu nhân xuống nước, xin phu nhân làm chủ thay nô tỳ”.

Trước khi Triệu Khương Lan nói, Triệu An Linh đã trợn mắt, nhìn nàng ấy một cách hung dữ.

“Còn dám ngụy biện! Nhân chứng đã nói đó là tay của một người mặc y phục tím, nếu không phải người thì còn có thể là ai. Hôm nay bổn cũng sẽ thay vương phi dạy loại nô tỳ không biết quy củ ngươi!”

Khi thấy nàng ta chế giễu Sở Sở như vậy, sắc mặt Triệu Khương Lan bỗng dưng lạnh đi.

“Muội muội, ngươi làm gì vậy, nhị công chúa và bổn cung còn ở đây, đến phiên ngươi lắm lời sao?”

- ---------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc