THẦN Y VƯƠNG PHI: VƯƠNG GIA TRÁNH RA

“Ngoại tổ mẫu, là Thẩm Hi Nguyệt làm. Ở ta thật sự điên rồi, con thấy ả là muốn giết chết tôn nữ đó”

Văn Hi trưởng công chúa ở chỗ đó nào chịu bỏ qua Thẩm Hi Nguyệt, mắt sáng rực nhìn chằm chằm hoàng hậu không buông.

“Hoàng hậu nương nương! Lẽ nào lại như vậy. An Linh nhà ta tốt xấu gì cũng là một Chính Vương phi, làm sao lại bị một Trắc phi của Thần vương phủ làm thương thành dáng vẻ này, người của Thần vương phủ bọn chúng còn có vương pháp hay không chứ? Vết thương của An Linh nặng như vậy, nếu như sau này để lại sẹo, còn ở trên mặt, nó một cô nương gia nên làm thế nào đây!”

Hai bà cháu lập tức ôm nhau thành một đám, khóc đến bao nhiêu thương tâm.

Sắc mặt Triệu Khương Lan cũng rất khó coi. Thẩm Hi Nguyệt liên lụy khiến vương phủ bị mắng chung là việc nhỏ, sợ là sợ thái độ này của Văn Hi công chúa, chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng.

Hoàng hậu nhìn về Thẩm Hi Nguyệt: “Thẩm Trắc Phi, ngươi có lời gì muốn nói không?”

Trên mặt Thẩm Hi Nguyệt lại hết sức bình tĩnh, giống như hành vi doạ người vừa rồi cũng không phải từ tay nàng ta. Nàng ta nhàn nhạt trả lời một câu: “Nhi thần say rượu mất trí, nhất thời không quan sát, đã ngộ thương Ngũ vương phi, cảm thấy hổ thẹn sâu sắc”

Lúc này Văn Hi trưởng công chúa chỉ về phía nàng ta mắng lớn: “Đồ đê tiện đáng giết ngàn đao, người còn dám nói là ngộ thương. Loại âm hiểm hướng này tấn công mặt An Linh, rõ ràng chính là ghen ghét bình thường nó rất tốt. Loại người lòng dạ rắn rết như người cũng là người của Hoàng gia, thật sự là sự sỉ nhục của Hoàng gia!”

Nói xong, bà ta lại không buông tha mà nhìn xem Thái hậu.

“Thái hậu, ta chỉ có An Linh là ngoại tôn nữ thôi, sủng như là tim gan. Chuyện này cho dù như thế nào cũng không thể tuỳ tiện bỏ họ Thẩm này!”.

Thái hậu thấy bà ta đã cao, tâm trạng lại chập chờn thành như thế, cũng lo lắng Văn Hi công chúa thật xảy ra chuyện, bà liền phân phó nói: “Có ai không, hành động lần này của Thẩm trắc phi ác liệt, hành vi quái đản, bắt giữ nàng ta đưa đến ngự chưởng ti giam lại, hối lỗi cho tốt. Khi nào thực tình ăn năn mới được thả ra”.

Văn Hi hung tợn nhìn Thẩm Hi Nguyệt: “Bản cũng nói cho người biết, nếu là thương tổn trên mặt của An Linh một ngày còn không tốt, dù là một ngày, người cũng đừng nghĩ muốn ra ngoài! Nếu là nó để lại sẹo, bản cũng nhất định khiến người sống không được, chết không xong!”

Bà ta ở ngay trước Thái hậu và hoàng hậu nói lời như vậy, thật là bất kính. Thế nhưng lão thái thái này ỷ vào tuổi và thân phận, cộng thêm đang tức giận, cũng không ai so đo với bà ta.

Chỉ là trong lòng Triệu Khương Lan rét run.

Giam lại…

Loại địa phương như ngự chưởng ti kia, nàng đã từng nghe nói đến. Một khi Thẩm Hi Nguyệt thật sự đi vào, người ở bên ngoài tuyệt đối không thể nào theo dõi nàng ta.

Vậy Mộ Dung Bắc Uyên phải làm sao bây giờ! Trong lòng nàng thình thịch, nhìn sắc mặt Mộ Dung Bắc Uyên. Nhưng lại thấy Mộ Dung Bắc Uyên không để lộ gì, chỉ có thể nhìn thấy trên mặt vẻ nặng nề, nhạt nhẽo, cũng là dáng vẻ như suy nghĩ gì đó.

Triệu Khương Lan hạ quyết tâm, quỳ trên đất: “Xin Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương khai ân. Thẩm Hi Nguyệt tuy có sai, nhưng cử chỉ của ta cũng là không cố ý. Dù sao cũng là uống quá nhiều rượu, đầu óc không rõ ràng lắm, cộng thêm thịt trạng nàng ta luôn yếu ớt, bị giam giữ thời gian dài ở địa phương như ngự chưởng ti, chỉ sợ thực sự không chịu đựng nổi”.

Thẩm Hi Nguyệt ngạc nhiên nhìn Triệu Khương Lan, trong mắt của nàng ta đều là nghi ngờ. Hành động hoang đường này của nàng ta đêm nay chẳng qua là bởi vì gần đây kìm nén đến quá lâu, trong lòng đau khổ, mượn rượu giải sầu, không thể nhịn được nữa.

Nàng ta vốn không có cho rằng mình có kết cục tốt, cũng biết có lẽ ở đây không có ai sẽ để ý đến sống chết của nàng ta. Nhưng nàng ta tuyệt đối không ngờ rằng, người mở miệng cầu tình thay mình cầu lại là Triệu Khương Lan. Người kia vốn nên hận nàng ta thấu sương, sớm ở trong lòng chém nàng trăm ngàn đạo mới đúng? Triệu Khương Lan đến cùng là đang nói mê man gì thế!

Đừng nói Thẩm Hi Nguyệt, người người cũng giật mình ghê gớm.

Bình luận

Truyện đang đọc