Hai người ra Vũ Vương phủ, lại nghĩ tới việc Mộ Dung Bắc Hải sẽ cảm thấy buồn chán trong phủ vào ngày đầu năm mới, vì vậy họ đặc biệt đến Sơn Vương Phủ ở cùng với hắn một lúc.
Triệu Khương Lan nhân cơ hội châm cứu vào cánh tay và bắp chân của hắn.
Tinh thần của Mộ Dung Bắc Hải đã tốt hơn rất nhiều so với lần đầu tiên nhìn thấy.
Hơn nữa, trước mắt quá trình hoá giải sát đang được tiến hành một cách bài bản.
Chỉ cần những sát tương ở phía sau lần lượt xuất hiện, thì việc hắn hoàn toàn bình phục chỉ là vấn đề thời gian.
Hồng Mai pha trà cho Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan, nhìn thấy dáng vẻ thân mật giữa hai người.
Có chút vui mừng cho vương gia và vương phi, lại có chút buồn cho Mộ Dung Bắc Hải.
Mộ Dung Bắc Hải sợ rằng nàng ấy sẽ nói ra những gì mà nàng ấy nghĩ tối hôm qua, nên bảo nàng ấy không cần phải hầu hạ ở đây.
Triệu Khương Lan nhìn theo bóng lưng của Hồng Mai và mỉm cười: “Nàng ấy còn tròn trịa hơn so với khi còn ở trong Thần Vương Phủ. Xem ra vẫn là Sơn Vương phủ của Nhị ca huynh tốt hơn.”
Mộ Dung Bắc Hải cười nhẹ, lãnh đạm nói: “Gần đây huynh đang suy nghĩ, để Hồng Mai ở phủ của huynh không biết có trì hoãn chuyện của nàng ấy. Nàng ấy bây giờ cũng đã mười tám rồi. Nếu như gặp được người mình thích thì hãy để nàng ấy đi đi.”
Triệu Khương Lan không ngờ rằng Mộ Dung Bắc Hải vẫn nhớ đến chuyện này Hắn có thể đề cập đến nó như vậy, cho thấy là thật lòng thật dạ.
Nhưng mà Hồng Mai luôn ở trong viện của phủ, đầu có cơ hội gặp gỡ những nam nhân khác.
Lại là thân phận nha hoàn, người tốt hơn một chút đoán rằng cũng chỉ có thể làm thiếp.
Triệu Khương Lan có chút ích kỷ không muốn để nàng ấy làm thiếp.
Thà tìm một gia đình thanh bạch bình thường, trong nhà rất dễ sống chung. Để nàng ấy cưới hỏi đàng hoàng làm một thê tử, dù sao cũng sẽ không chịu uất ức gì.
Nàng liền đáp lại: “Chuyện này muội sẽ giúp Hồng Mai tìm hiểu, nhưng mà trong chốc lát chưa chắc có kết quả, vẫn phải ở lại Sơn Vương phủ một khoảng thời gian. Tam ca không chê nàng ấy chứ”.
“Không thể nào, Hồng Mai rất hiểu chuyện, làm việc cũng rất chăm chỉ. Nếu không phải vì sợ trì hoãn cuộc sống sau này của nàng ấy, huynh rất hy vọng nàng ấy ở lại”
Triệu Khương Lan trong lòng thở dài.
Con người Mộ Dung Bắc Hải này, luôn nghĩ cho người khác.
Cho dù là một nha hoàn, đều thay nàng ấy cân nhắc chu toàn.
Trong dịch quán, một ảm vệ kính cần báo cáo tin tức với Lý Mặc.
Lý Mặc nghe xong quả nhiên ánh mắt sáng lên.
“Ngươi nói có tăm tích của hoa sen Tịnh Để Hồ Điệp rồi sao? Tin tức có chắc chắn không?”
Ám vệ vội vàng nói: “Có lẽ là không sai được. Bởi vì Thương đoàn Hành Thông là sản nghiệp của nhà nhạc phụ của vị Vũ Vương điện hạ đó ở Vinh Dương, đóa hoa sen này hiện tại đã được giao đến tay của Vũ Vương. Hơn nữa theo tin tức mà người của chúng ta tình cờ nghe được, đóa hoa sen là Vũ Vương chuẩn bị đưa vào trong cung, trình lên Chiêu Vũ đế”.
Lý Mặc cau mày.
Một khi đưa vào cung, muốn lấy lại được cũng phiền phức.
Hơn nữa với thân phận mà hắn đang che giấu bây giờ, chẳng qua chỉ là một hoàng thương.
Người trong thiên hạ đều biết Hoa sen Tịnh Đế Hồ Điệp là một loại dược liệu cực kỳ quý hiếm, Chiêu Vũ để chắc chắn sẽ không nỡ lòng ban tặng cho người khác.
Vì vậy, hắn phải lấy được thứ đó trước khi nó được đem vào cung.
Lý Mặc xoa xoa ngón tay, tâm ý an định.
“Vào đêm nay, hãy đến thăm Vũ Vương Phủ, nhất định phải lấy được hoa sen”
Cuối cùng, Lý Mặc cho rằng những ám vệ này tay chân thô ráp, chưa chắc biết rõ làm sao bố trí ổn thoả hoa sen, trong lòng không yên tâm.
Trước đây hắn đã từng nghe Lý Hâm nói qua, loại sen đó cần phải được cất giữ ở nơi lạnh giá. Ẩm lạnh có độ, rất khó hầu hạ.
Cho nên Lý Mặc nói thêm một câu: “Trẫm đi cùng các ngươi.”
Ám vệ vội vàng can ngăn: “Bệ hạ cửu ngũ chí tôn, làm sao có thể mạo hiểm vì một đóa hoa. Thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết sức lực để làm việc, vẫn xin bệ hạ cẩn trọng.”
“Trẫm tâm ý đã quyết, không cần thuyết phục nữa. Lần này tới Thịnh Khang, để không bị chú ý, trẫm chỉ mang theo sáu ám vệ cùng đi. Nếu như Vũ Vương Phủ không có phục kích, nhiều thêm một người thì sẽ có nhiều cơ hội chiến thắng hơn”