THẦN Y VƯƠNG PHI: VƯƠNG GIA TRÁNH RA

Ánh mắt của Mộ Dung Bắc Uyên thoáng cái đỏ bừng, trong lòng cảm thấy chán nản. Rốt cuộc là cửa tiệm đó xảy ra chuyện gì thế, rõ ràng là hắn đã nói, bảo bọn họ đưa tới giao cho Chu Khiết của Tứ vương phủ. Hơn nữa, tất cả giấy tờ đều được đưa cho Triệu Khương Lan, có người lấy mà lại không cần giấy tờ sao?

Nhưng Thẩm Hi Nguyệt hoàn toàn nghĩ đồ đó là thủ hàn tặng nàng ta, nếu như bảo hắn mở miệng muốn lấy lại, hắn cũng không nói ra được. Nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên chần chừ không nói, Thẩm Hi Nguyệt ngẩng đầu hoài nghỉ: “Vương gia, có chuyện gì sao? Là thần thiếp nói sai gì sao?”

“Không phải.”

Hắn cố nặn ra một nụ cười, trong nháy mắt mất cảm giác thèm ăn. Nhưng Thẩm Hi Nguyệt lại cười kéo hắn ngồi xuống: “Thần thiếp đặc biệt yêu cầu phòng bếp làm điểm tâm mà người thích ăn. Nhất định người phải ăn nhiều chút, không thể lãng phí tấm lòng của thần thiếp.”

Bàn ăn đầy món ăn, đó là sự phong phú thường thấy của Lạc Hương Các. Trong đầu của Mộ Dung Bắc Uyên lại hiện ra cảnh lúc ở chỗ của Triệu Khương Lan, mỗi lần ăn cùng nàng đều là những món ăn giống nhau.

Không biết tại sao, tất cả đều là những món ăn rất đơn giản, thậm chí ở chỗ của nàng còn chưa từng hợp khẩu vị của hắn, nhưng hắn lại cảm thấy ăn chúng rất ngon.

Nghĩ đến Triệu Khương Lan, ánh mắt của Mộ Dung Bắc Uyên lại không nhịn được dừng lại ở trên người Thẩm Hi Nguyệt. Hắn không muốn lãng phí thức ăn nên đã ngồi xuống ăn. Khi nâng đũa lên, lời nói gần như đã đến trên môi: “Hi Nguyệt, thật ra là…”

. Thẩm Hi Nguyệt không biết gì nhin qua, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng: “Làm sao vậy?”

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra là mỗi lần, nàng không cần dặn nhà bếp làm nhiều món như vậy đâu, chúng ta chỉ có hai người, ăn không hết”

“Nhưng thân thiệp muốn để Vương gia nếm thử nhiều món hơn, nếu người không thích thì để lần sau thần thiếp dặn họ nấu bớt đi” Mộ Dung Bắc Uyên thở dài: “Sau này, trước khi bản vương đến sẽ báo cho nàng biết được rồi, ăn cơm thôi.”

Thẩm Hi Nguyệt cảm thấy Mộ Dung Bắc Uyên không vui vẻ, trong lòng có chút kỳ quái. Một ý nghĩ kỳ lạ nảy ra trong đầu nàng ta, nhưng lại bị nàng ta phủ định ngay. Làm sao có khả năng, hắn nhất định sẽ không phải vì bộ trang sức này mà khó chịu.

Vốn dĩ là nó được tặng cho mình, không phải tặng Triệu Khương Lan. Chẳng lẽ bởi vì là bất ngờ, bị nàng ta phát hiện ra trước nên không có cảm giác mong đợi? Nàng ta thầm hối hận, nếu biết chuyện này sớm hơn thì sẽ đợi thêm một ngày nữa.

Sau khi ra khỏi Lạc Hương Các, vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Uyên hoàn toàn lạnh lùng. Đồng Diều sợ hãi đi theo sau: “Vương gia, không biết đã xảy ra chuyện gì mà trong ngài không vui lắm”. Hắn bực bội ném văn tự ở trên bàn xuống, nhíu mày: “Đi, tim Chu Khiết đến đây cho ta.”

Chu Khiết đến rất nhanh, nhìn thấy vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Uyên không tốt, cũng không đoán được đã xảy ra chuyện gi. “Vương gia, xảy ra chuyện gì sao?”

“Ngươi lập tức đi tìm một số cửa tiệm trang sức trong kinh thành, dù dùng cách gì cũng phải chọn bộ trang sức đắt giá nhất cho bản vương. Ngày mai đưa đến vương phủ.”

Chu Khiết có chút kỳ quái, rõ ràng là mấy ngày trước Mộ Dung Bắc Uyên đã nói với hắn ta, hắn làm một khối ngọc huyết gia công ở Niệm Di Phường, tại sao lại muốn đi tìm khối ngọc bội khác?

“Bộ trang sức kia bị Trắc phi vô tình lấy đi ra Mộ Dung Bắc Uyên nói. “Hả? Nhưng đó không phải là đồ ngài đã chuẩn bị cho Vương phi sao?”

Hắn lạnh lùng liếc nhìn: “Ai biết cửa tiệm đó làm cái gì, rõ ràng là bản vương đã nói với bọn họ đưa đến tay người, nhưng giữa chừng lại bị lấy mất. Than phiền cũng không có ích gì, có vẻ như Trắc phi rất thích bộ trang sức đó, bản vương căn bản không mở miệng được, người hiểu không?”

Bình luận

Truyện đang đọc