Ninh Vân là người đầu tiên hét rầm lên. Nàng ta đứng phắt dậy, chỉ vào mảnh nhỏ trên mặt đất run rẩy chất vấn: “Triệu Khương Lan, người làm gì với bình Thiên Hoa Lộ, đây chính là thần khỉ để cầu phúc, sao đến trên tay người lại rớt bê!”
Triệu Khương Lan cũng giật mình, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua tay của mình, lại nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, không thể tin được chuyện lại biến thành như vậy. Sắc mặt của thái hậu và hoàng hậu đều kịch biến. Nhất là thái hậu, mặt mũi vốn hiền lành lại nháy mắt trở nên sắc bén.
“Ngươi, sao người lại làm vỡ bình trong bảo khố” Bà ta vỗ ngực thuận khí, cơ hồ đứng cũng đứng không nổi.
Hoàng hậu và Lạc quý phi vội vàng đi qua đi một trái một phải đỡ lấy thái hậu. Lạc quý phi bất mãn trừng mắt Triệu Khương Lan, ngữ khí trách cử: “Bốn Vương phi, sao người có thể phạm phải sai lầm cấp thấp thế này, thái hậu than thể quý giá nếu là bị người chọc tức, ngươi có đáng được tha thứ không!”
Trong nháy mắt, ánh mắt mọi người nhìn Triệu Khương Lan, đều tràn ngập trách móc nặng nề và kinh hoàng. Bình Thiên Hoa Lộ là bảo vật truyền thừa trong cung, lưu truyền từ đời Hoàng tổ, có ý nghĩa rất lớn đối với chuyện an khang thịnh vượng của vương triều.
Nếu như bình xảy ra chuyện gì đó, chỉ sợ sẽ làm cho người ta liên tưởng đến chuyện sẽ có thiên tai giáng xuống. Ngày thường, bình bảo vật này sẽ được cất giữ trong bảo khố của Thánh Linh tháp, được cất giữ vô cùng cẩn trọng, nếu không có nhu cầu cầu phúc thì không có khả năng lấy ra.
Nhưng tại sao lại đến tay của Triệu Khương Lan, liền bể thành cái dạng này! Ninh Vân ai oán liếc mắt nhìn Triệu Khương Lan một cái, nói với thái hậu: “Hoàng tổ mẫu, nàng chẳng lẽ là có mệnh cách hoang đường, mạo phạm thần linh, mới đột nhiên bị cảnh cáo như vậy?”
Lời vừa nói ra, đáy mắt Mộ Dung Bắc Uyên sóng lớn cuồn cuộn. Hoàng gia cái gọi là bao dung phần lớn đều là vẻ ngoài che mắt, một khi đề cập đến vấn đề lập trường, thì sẽ không chút do dự hy sinh bất kì kẻ nào. Hoàng tử như thế, Vương phi cũng như thế.
Nếu thái hậu thật sự tin lời này, Triệu Khương Lan liền xong rồi. Kỳ quái chính là, sau khi Ninh Vân nói xong lời này, Triệu Khương Lan lại đột nhiên bình tĩnh hơn. Nàng thậm chí bình tĩnh đến có chút bất thường, có một loại mưa gió không thể xâm phạm, vô cùng trấn định.
Càng cố gắng trận định, đầu óc nàng càng thêm rõ ràng. Trước nàng thì người cầm cái bình này là Mộ Dung Bác Uyên, hắn không có khả năng động tay động chân. Lúc sau lại chính là tăng nhân áo trắng này tiếp nhận đưa qua.
Triệu Khương Lan nhìn thoáng qua hắn ta cực nhanh, nhưng thấy tăng lữ này vẻ mặt nghiêm túc, mày nhíu lại, lộ ra dáng vẻ tiếc hận khổ sở. Người có vấn đề là hắn ta sao?
Ninh Vân là người đầu tiên khởi xướng, còn có ý như có như không hướng dẫn thái hậu, rõ ràng là cố ý bức tử minh. Nếu đây là âm mưu có sẵn từ trước, Ninh Vân khẳng định không thể thoát khỏi liên quan. Thẩm Hi Nguyệt vốn là chờ ở phía sau Triệu Khương Lan, giờ phút này làm bộ như mặt lo lắng nhìn trên mặt đất.
Nàng đột nhiên mở miệng hỏi vị tăng nhân áo trắng kia: “Xin hỏi đại sự, cái bình này đột nhiên bị vỡ, có thể có những nguyên do nào?”