"Nếu như vương gia khăng khăng nghĩ như vậy, ta không còn lời nào để nói”
Mộ Dung Bắc Uyên buông nàng ra, trâm giọng sai bảo Chu Khiết: "Dãn vương phi đi, không có mệnh lệnh của bản vương, không cho phép nàng bước ra khỏi Tịch Chiếu Các nửa bước”
Chu Khiết hít một hơi, nhìn về phía Triệu Khương Lan: "Vương phi, mời đi”
Trước khi đi, nàng quay đầu nhìn Mộ Dung Bắc Uyên một chút: "Huynh không muốn biết, lúc ấy là ai sai sử người của Ngự Phong Trại đưa ta đi sao?”
Hắn khẽ động mi tâm, quay đầu hỏi: "Là ai?”
"Trắc phi của huynh”
"Không có khả năng!”
Hắn không chút do dự phủ nhận: "Nàng đừng có mà tính toán dội nước bẩn lên người nàng ấy lúc nào hòng chuyển di lực chú ý của bản vương, nàng ấy chỉ là một người phụ nữ trong nhà, làm sao có thể quen biết đám người kia!”
Triệu Khương Lan bỗng dưng cười một tiếng tự giễu, không còn giải thích nửa chữ, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Trên bầu trời mây trôi phun trào, tầng mây đen nghịt ở trên mái hiên, một trận mưa cuối thu đang nổi lên.
Rõ ràng sắp đến đầu mùa đông, nhưng trận mưa này lại càng lúc càng lớn.
Nhỏ xuống bên trên mảnh ngói, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Mộ Dung Bắc Hải ngồi trên xe lăn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, hầu cận đi tới nói nhỏ: "Điện hạ, người đã được sắp xếp xong, sẽ không chậm trễ bọn họ.
Chỉ là thuộc hạ lo lắng, sớm muộn gì Thần Vương điện hạ cũng sẽ đoán được người đang ở trong tam vương phủ, đến lúc đó chỉ sợ...”
"Có lẽ y đã biết, Thần Vương còn nhạy bén hơn ngươi nghĩ, chuyện này căn bản không lừa được y“ "Vậy ngài vì sao còn muốn giúp vương phi, nếu là bởi vậy mà ly gián tình cảm giữa huynh đệ, chẳng phải là cái được không đủ bù đắp cái mất Sao.
Mộ Dung Bắc Hải ra hiệu cho hắn đóng kỹ cửa sổ: "Chuyện của nàng, bản vương nhất định sẽ giúp.
Cho dù Thần Vương có biết thì sao chứ, không có bản vương cho phép, y không vào được phủ đệ, chỉ có thể giằng co.
Bọn họ đang so với nhau, cũng chỉ là ai thỏa hiệp trước.
Nếu như thế, bản vương cung cấp một nơi che chở tạm thời cho nàng thì có gì khó.”
"Thuộc hạ mới vừa nghe nghe người hầu trong vương phủ nói, vương phi đã bị giam”
"Ngươi nói cái gì?" Trong lòng Mộ Dung Bắc Hải siết chặt: "Đẩy bản vương đi tìm Thần Vương”
Mộ Dung Bắc Uyên đang đứng trong sân vườn, chợt có mưa bụi rơi vào trên mặt hắn, mang theo ướt lạnh cuối thu.
Hắn nhìn người tới từ xa, cong môi cười: "Tam ca đội mưa đến đây, có chuyện quan trọng gì không?”
"Thả nàng ra."
Mộ Dung Bắc Hải đi thẳng vào vấn đề.
"Chỉ sợ là không được."
Mộ Dung Bắc Uyên cũng không nhìn hắn, đưa tay nâng nước mưa.
"Vương phi vi phạm gia quy, không bị phạt đã là ta đã cực kì khai ân rồi”
"Nếu như người phạm sai lầm đổi lại là trắc phi của đệ, đệ cũng sẽ không thèm để ý như thế sao?”
Mộ Dung Bắc Hải hỏi cũng không khách khí, nếu như thân thể của hắn đầy đủ, lúc này đã túm lấy cổ áo của Mộ Dung Bắc Uyên, trực tiếp ra tay rồi.
Mộ Dung Bắc Uyên xùy một tiếng: "Sai chính là sai, có liên quan gì đến người bên ngoài?”
"Nàng không nói cho đệ biết thủ phạm phía sau là ai sao?" Mộ Dung Bắc Hải nhìn chằm chằm hắn: "Hay là nàng có nói, nhưng ngươi không tin”
"Hi Nguyệt không phải loại người như vậy" Mộ Dung Bắc Uyên lộ vẻ mặt không vui: "Đây chẳng qua là Triệu Khương Lan muốn lừa gạt bản vương nên mới nói vậy, không phải sự thật”
"Những sơn phỉ kia bây giờ làm việc cho.
Khương Lan, nàng muốn tra người giở trò phía sau là ai, dễ như trở bàn tay.
Bây giờ nàng tra xét, nói sự thật cho đệ biết, chỉ là đệ không tin mà thôi”
Mộ Dung Bắc Hải lạnh lùng nhìn hắn, vẻ mặt còn cô đơn hơn cả cây cỏ trong đình, “Bắc Uyên, huynh biết đệ đang giận cái gì.
Đệ cảm thấy nàng giấu giếm đệ sự thật, vì một đám lưu manh mà đối nghịch với đệ, còn giận nàng vì thà rằng nói tất cả mọi chuyện cho ta nhưng lại không nói cho đệ tình hình thực tế, đúng không”
Mộ Dung Bắc Uyên không nói gì, nhưng mặt hắn trầm như nước, thậm chí Mộ Dung Bắc Hải còn cảm nhận được sự tức giận hắn thả ra bên ngoài.