Chương 1619
Nhưng ai đi cưới ai hay ai gả cho ai đều không quan trọng, điều quan trọng là nếu như thật sự có kiếp sau, bọn họ vẫn muốn ở bên nhau, vĩnh viễn không chia lìa.
Thấy thời gian đã không còn nhiều nữa, Triệu Khương Lan liền dìu Mộ Dung Bắc Uyên đi đến bên cạnh kiệu hoa.
Nàng nhỏ giọng thầm thì: “Thông thường thì tân lang phải bế bổng tân nương vào trong kiệu hoa, nhưng mà ta bế không nổi chàng”
Mộ Dung Bắc Uyên lúng ta lúng túng gãi gãi lòng bàn tay của nàng, Triệu Khương Lan không nhịn được liền nhếch khóe miệng một cái.
Nàng cẩn thận đỡ Mộ Dung Bắc Uyên vào trong kiệu hoa và ra hiệu bảo hẳn hãy ngồi yên.
Sau đó nàng khéo léo phóng người lên lưng ngựa, sau đó cài một chiếc hoa to màu đỏ ngay ngắn ở đằng trước. Thanh Đào ngẩng đầu liếc nhìn nàng và nói: “Chủ thượng.”
Triệu Khương Lan hướng về phía nàng ấy và gật đầu: “Lên đường!”
Bọn họ đã chuẩn bị thêm tình huống ngoài ý muốn, nếu như lát nữa lúc đi quan cổng thành mà bị chặn lại, thì các Phượng Vệ khác sẽ cố ý gây ra một trận lộn xộn để thu hút sự chú ý của các binh lính thủ thành, để đám người của Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên thuận lợi rời khỏi thành.
Bọn thị vệ rối rít cúi đầu và nâng kiệu hoa lên, cứ thế đi ra ngoài.
Các nhạc công được mời đến đi phía sau gõ chiêng đánh trống, không khí vô cùng náo nhiệt và sôi nổi, hệt như một đám cưới thật sự.
Không lâu sau, đoàn người đã đi bộ đến cổng thành. Đúng như dự đoán, binh lính thủ thành tiến lên phía trước và hỏi: “Các người làm gì? Tại sao muốn ra khỏi thành?”
Triệu Khương Lan chap tay về phía họ rồi cất giọng nói: “Xin chào chư vị quân gia, đúng như các vị đang thấy, hôm nay là chính là đám cưới của tại hạ và nương tử. Nhưng mà tại hạ không phải là người địa phương ở thành Vô Tuyết, mà là người của thôn trang lân cận, bây giờ còn phải đưa nương tử về nhà bái đường thành hôn, rất đông bà con họ hàng và bạn bè đang đợi chúng ta quay về. Xin phiền chư vị quân gia tạo thuận lợi, để chúng ta được mau chóng quay về nhà và tránh làm trễ nãi giờ lành.
“Bái đường thành hôn? Vậy nương tử ngồi trong chiếc kiệu hoa này à?”
Triệu Khương Lan gật đầu: “Điều đó là đương nhiên rồi, ngoài nương tử nhà ta ra, thì còn có thể là ai khác nữa chứ!”
Đối phương hừ một tiếng: “Cái này vẫn chưa nói chắc được. Ngươi không biết gần đây bọn ta đang truy lùng tội phạm trong thành Vô Tuyết sao? Có hai người nợ một món tiền khổng lồ nhưng không có khả năng trả, bọn họ nhân lúc lộn xộn mà bỏ trốn rồi, ai mà biết các ngươi có che giấu tội phạm và lén lút đưa bọn họ ra khỏi thành hay không?”
Sau đó, hai binh lính bước tới, chỉ vào chiếc kiệu hoa và nói: “Chúng ta phải xem bên trong còn có người nào khác hay không?”
Triệu Khương Lan gượng gạo nặn ra một nụ cười: “Quân gia muốn xem thì cứ tự nhiên, xin mời”
Ngay sau đó, rèm cửa của kiệu hoa được vén lên. Người ngồi bên trong thật sự là tân nương, nhìn thoáng qua xem ra chỉ có một người mà thôi.
Nhưng binh lính vẫn chưa yên tâm: “Vị tân nương này, ngươi bước xuống đi!”
Thái độ của Triệu Khương Lan có chút không vui: “Tại sao lại bảo nương tử của ta phải xuống kiệu? Bắt tần nương tùy tiện bước xuống đất là trái với phép tắc rồi!”
“Chúng ta muốn kiểm tra kiệu hoa một chút, ai mà biết ở bên dưới chỗ ngồi này còn có giấu gì khác nữa hay không.”
Nhìn thấy đối phương nhất quyết không buông tha, Mộ Dung Bắc Uyên đành phải cẩn thận và dè dặt bước xuống kiệu.