THẦN Y VƯƠNG PHI: VƯƠNG GIA TRÁNH RA

Nàng quyết định nhắm hai mắt ngủ tiếp.

Bên trong khách điếm Phượng Lai, Cầm Dương tỉ mỉ giải thích với Lý Mặc.

“Xin bệ hạ yên tâm, hôm qua sau khi chúng ta cứu được ngài, mặt nạ của ngài đã được lấy xuống giao cho Long vệ, để bọn hắn tìm người đến trạm dịch đóng vai ngài. Trước đó, mặc dù ngài từng dùng thân phận sứ thần gặp mặt Thần Vương phi mấy lần nhưng nàng lại không hề rõ ràng dáng vẻ chân thật của ngài, sẽ không hoài nghi ngài”

Lý Mặc gật đầu: “Chủ của căn nhà mà nàng ấy bảo hôm nay trẫm chuyển qua là ai?”

“Chủ nhà cũng họ Triệu, không biết có phải họ hàng xa nào đó của Vương phi không. Vị Triệu công tử kia mở cửa hàng son phấn, nghe nói cũng có chút giao tình với Thần Vương điện hạ. Bởi vì chuyện này chủ yếu là Kinh Triệu phủ đốc tra, cho nên người của Thần Vương sẽ không đến lùng bắt hậu viện của cửa tiệm ki, ngay cả Kinh Triệu phủ doãn Tần đại nhân cũng sẽ cho vị Triệu công tử kia thể diện”

“Ha!” Lý Mặc bật cười: “Vị Thần Vương phi kia đúng là một diệu nhân.”

Cầm Dương yên lặng bổ sung trong lòng, chẳng phải chính là một diệu nhân sao?

Vẫn là vợ cả mà ngài tâm tâm niệm niệm đó.

Ngoài ý muốn không, kinh hỉ hay không?

Sáng sớm, Sở Sở đã lén lút đến “Lan Tâm” chào hỏi qua.

Vương phi dặn dò sẽ có một khách nhân đến đây dưỡng bệnh, có điều không thể để lộ ra, cũng không được để hắn gặp người ngoài.

Tiểu Dương cố ý sắp xếp một gian phòng tầm thường cho hắn ở.

Khi xe ngựa bên ngoài tới cũng không hỏi gì nhiều, thừa dịp bốn bề vắng lặng trực tiếp nâng người vào trong.

Các thần tử ở trạm dịch phát hiện bệ hạ tôn quý của bọn hắn biến mất, lại nghe nói bên ngoài khắp nơi đang tìm đạo tặc ban đêm xông vào Vũ Vương phủ.

Liên tưởng đến hoa tinh để hồ điệp mà bệ hạ nhà bọn họ vẫn luôn phái người hỏi thăm, lập tức đoán được đó là bút tích của ai.

Có thể nói là gấp đến độ suýt tắt thở.

Có điều ám vệ đầy miệng cam đoan tạm thời bệ hạ đang ở một địa phương an toàn, bọn hắn chỉ có thể phối hợp với một người nam nhân đeo mặt nạ giả diễn trò.

Triệu Khương Lan tỉnh ngủ rồi mới đi thay thuốc cho Lý Mặc.

Cân nhắc đến việc Lý Mặc là một vị Hoàng đế có khẩu vị xảo trá kén chọn, nàng bảo đầu bếp trong phủ làm một ít điểm tâm và canh sườn bổ máu mang tới.

Lý Mặc không ngờ Triệu Khương Lan không những không tay không đến thay thuốc cho hắn mà còn mang theo đồ ăn thì nhất thời có phần bất ngờ.

“Ngươi mất máu quá nhiều, những thứ dinh dưỡng này rất cần thiết. Bản cũng đứng từ góc độ của một thầy thuốc để suy nghĩ về mặt này nên mới bảo người chuẩn bị thức ăn cho ngươi”

Nàng không để ý lắm bổ sung thêm một câu: “Huống chi hoa tinh để hồ điệp cũng rất quý giá, bản cung lấy không thì không tốt lắm, những thứ này cũng gánh bớt một bộ phận thù lao”

“Đa tạ Vương phi săn sóc!” Lý Mặc nhìn nàng chậm rãi mở hộp cơm, yên tĩnh ngồi trên giường chờ.

Triệu Khương Lan liếc mắt nhìn hắn: “Ây, nhìn bản cũng như vậy làm gì? Chẳng lẽ ngươi đang chờ bản cung tự mình đưa đến tay người để người hưởng thụ hả?”

Lý Mặc ngượng ngùng, hắn thật sự nghĩ như vậy.

Bởi vì bị người hầu hạ đã quen, cơm đến há miệng.

Giờ đột nhiên bị vạch trần, hắn hơi lúng túng ho một tiếng.

Mai Hương liền vội vàng tiến lên hầu hạ: “Biểu ca, để muội bón cho huynh!”

Trong lòng Lý Mặc buồn cười, ai có thể ngờ được hắn đi một chuyến đến Thịnh Khang lại nhặt được một biểu muội hờ.

Tiểu nha hoàn này cũng rất thông minh, quả nhiên ai trong Phượng vệ cũng có một cái đầu thông minh tuyệt đỉnh.

Giống y như đúc con tiểu hồ ly Lý Hâm kia.

Nghĩ đến Lý Hâm, Lý Mặc lại cảm thấy ăn không ngon.

Hôm qua không tiện bốc thuốc, hôm nay bắt đầu phải nấu thuốc uống, nếu không khôi phục sẽ chậm.

Triệu Khương Lan nâng bút viết đơn thuốc, thấy Lý Mặc không chớp mắt nhìn chằm chằm động tác của mình.

Nàng ngoắc môi, dùng tư thế kỳ quái viết một trang giấy.

Bình luận

Truyện đang đọc