Vốn dĩ còn tưởng rằng sau khi nghe xong lời này, Chiêu Vũ đề cũng sẽ đồng ý với ông ta.
Nhưng không ngờ được rằng Chiêu Vũ để lại im lặng trầm ngâm vài giây rồi bống nhiên lên tiếng hỏi: “Người học trò đi thi gặp phải chuyện phiền phức đó có tên là gi?”
Ninh Thần Vương sửng sốt, theo bản năng phủ nhận: “Thần đệ không biết rõ.”
“Vậy rõ ràng là người chẳng biết cái gi cả mà tại sao giữa đêm hôm khuya khoắt thế này lại chạy vào hậu cung làm gì? Rồi còn vội vội vàng vàng đến trước mặt trẫm, trách mắng nhi tử của trẫm chẳng ra gì sao?”
“Thần đệ không dám!” Ninh Thần Vương vội vã quỳ xuống, sao có thể nghĩ tới được rằng Chiêu Vũ đề sẽ đáp lại như thế này.
Ông ta nghiền răng: “Thần đệ chỉ là lo lắng rằng động thái này của Thần vương sẽ ảnh hưởng đến khả năng làm bài thi của các học trò. Dù sao thì cũng có không ít học trò là người đến từ Thư viện Dụ Hòa. Nếu như có chuyện gì xảy ra với Tổng phó viện, há chẳng phải sẽ làm lòng người bất an.”
“Chỉ là một phó viện, lẽ nào lại có thể đại diện cho cả toàn bộ Thư viện Du Hòa hay sao. Chưa cần kể đến việc là hắn chỉ bị tra hỏi qua vài câu, cho dù có chết đi chăng nữa thì cũng sẽ không thể nào khiến thư viện ngừng hoạt động được.”
Ninh Thần Vương bị câu nói này làm cho nghẹn họng, nhất thời không biết nên lên tiếng đáp lời như thề nào.
“Được rồi, ngươi không cần phải lo lắng gì về chuyện này cả, Thần vương đã chịu trách nhiệm về việc này thì hắn tự nhiên sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện. Chỉ dựa vào một người của nhà họ.
Tổng thi còn chưa đến lượt Đại Tông Chính Viện người tự mình nhúng tay vào đầu”
Vốn dĩ, hoàng hậu không muốn gây mâu thuẫn gì với Ninh Thần Vương.
Thế nhưng, khi nghe tháy Chiêu Vũ để nhắc tới Đại Tông Chính Viện, bà bỗng nhiên mở miệng.
“Nói mới nhớ, trong gia đình hoàng tộc, bây giờ Thần vương phi cũng được xem như là khách quen của Đại Tông Chính Viện. Chỉ có điều con bé đã phải vào nhà tù tận hai lần, mà cả hai đều là do bị người khác hãm hại, thành ra khiến cho. tiểu cô nương từ đang cực kỳ khỏe mạnh chuyển sang lần nào cũng thê thảm bước ra ngoài. Đúng là Ninh Thân vương và Thần vương phủ có chút ít nghiệt duyên”
Ninh Thần Vương nghe đến đây, trên đầu chảy ra một chút mò hôi lạnh.
Lời này của hoàng hậu tưởng chừng như chỉ là một câu nói đùa, nhưng thực chất lại đang nhắc nhở Chiêu Vũ đề rằng ông ta và Thần vương phủ không hợp nhau.
Hơn nữa, đêm hôm nay, Thần vương vừa mới mang người bên nhà họ Tống đi thì ngay sau đó, ông ta đã lập tức tiến cung cáo trạng. Cho dù nhìn thế nào, liên tiếp hiềm nghi như vậy vẫn là quả mức rõ ràng.
Về phần hoàng thượng, nhưng là xưa nay Chiêu Vũ để không hè thích việc kết bè kéo cánh đấu đá nhau.
Ninh Thân vương cúi đầu, không lên tiếng nói lời nào.
Chiêu Vũ đế hừ lạnh một tiếng: “Được rồi, người đi về đi”
Đợi đến khi ông ta vừa rời đi, hoàng hậu tức thì chỉ vào bài thơ tình đang bày ở trên bàn: “Lời của thần thiếp còn chưa nói hết, hoàng thượng có thể tiếp tục lắng nghe không?”
Chiêu Vũ để gật đầu nhưng lại nghĩ đến điều gì đó, thế nên cho gọi một Ảnh Vệ tiền vào.
“Đi thăm dò, tìm hiểu xem đã có chuyện gì xảy ra với tên học trò đi thi đó. Phải nghe ngóng toàn bộ, kể từ mọi chuyện diễn ra thế nào cho đến tất cả các chỉ tiết dù là nhỏ nhát”
Sau khi lắng nghe xong những gì hoàng hậu muốn nói ở trong Tê Ngô điện thì đã là canh ba.
Tuy vậy, Chiêu Vũ để không hề cảm thấy buồn ngủ mà lại xoay người bước vào thư phòng.
Tin tức của Ánh Vệ đúng lúc quay về: “Bẩm hoàng thượng, chuyện này có liên quan đến ba học trò đi thi, một người trong số đó chính là Trần Lập Huy, người mà ngài đã khen ngợi ở lâu Yên Vũ ngày hôm qua