THẦN Y VƯƠNG PHI: VƯƠNG GIA TRÁNH RA

Thẩm Hi Nguyệt đột nhiên đẩy nha hoàn đang đỡ ra, chạy tới dưới một thân cây mà nôn mửa. Sắc mặt của Mộ Dung Bắc Quý thay đổi, trong đêm tối cũng không thấy rõ được.

Triệu An Linh lại không nhịn nổi ghét bỏ: “Thân là Trắc Phi lại say thành loại dáng vẻ này, thật giống chó nhà có tang”

Mộ Dung Bắc Quý vừa muốn răn dạy nữ nhân không nhớ lâu này, ai ngờ Thẩm Hi Nguyệt lại tự mình lên tiếng.

Nàng ta lau mặt loạn xạ, cười đến lạnh buốt.

“Ta là chó nhà có tang, vậy ngươi là thứ gì chứ. Chẳng qua mượn thể lực Triệu gia mà làm Vương phi, có cái gì tốt mà đắc ý. Đồ không có não, không mặt mũi lại ngu xuẩn, suốt ngày giương nanh múa vuốt. Nếu như không có Triệu gia giúp đỡ, chỉ sợ sớm đã chết sớm rồi”

Thời điểm Thẩm Hi Nguyệt đối xử với bên ngoài chưa hề thể hiện qua mặt sắc bén, cay nghiệt, phần lớn thời gian nàng ta còn có thể giả vờ hơn kẻ khác. Nhưng bây giờ mượn rượu làm càn, đại khái không muốn giả vờ, không giả bộ được nữa. Đúng lúc gặp phải Triệu An Linh loại từ nhỏ được bưng như hòn ngọc quý trên tay mà quở trách lại.

Nếu như không phải Thẩm Hi Nguyệt làm người khiến người ta quá mức buồn nôn, Triệu Khương Lan gần như là cũng muốn vỖ vỗ tay. Lời này đương nhiên khiến Triệu An Linh vốn đang cố nén giận bị trêu chọc.

Nàng ta không quan tâm nữa mà xông lên, hận không thể trút hết tức giận mà Mộ Dung Bắc Quý phát tiết ở trên người nàng ta trả lại Thẩm Hi Nguyệt. Ai ngờ nàng ta chưa kịp đánh xuống, Thẩm Hi Nguyệt đưa tay hung hăng túm lấy cổ tay của nàng ta. Sau đó dưới tình huống mọi người đều không kịp phản ứng, nàng ta rút cây tram ở trên đầu, vũ khí bén nhọn đâm thẳng lên mặt Triệu An Linh.

“A, a a a!”

Triệu An Linh ôm mặt, thống khổ nhìn nàng ta. Mặc dù nàng ta đã cố hết sức trốn về sau, nhưng cũng không tránh thoát. Vật sắc bén kia cuối cùng vẫn là rạch một trên khuôn mặt kiều diễm, tươi non của nàng ta. truyện xuyên nhanh

Triệu An Linh để ý khuôn mặt tuy không vô cùng đẹp đẽ nhưng cũng có phần thanh tú kia bao nhiêu, Triệu Khương Lan cũng rõ ràng. Thẩm Hi Nguyệt thật đúng là biết được nỗi đau của nàng, nhắm ngay chỗ điểm yếu mà ra tay. Quả thực là muốn mạng của Triệu An Linh.

“Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi! Tiện nhân nhà ngươi!”

Triệu An Linh kêu lên điên cuồng, rất nhanh đã kinh động đến công nhân quản sự. Chuyện lớn như vậy, tự nhiên ngay lập tức bị bẩm báo cho tổng quản đại nội. Sau đó lại tầng tầng báo cáo, nơi đó của Hoàng hậu và Thái hậu cũng bị kinh động.

Dù vết rạch kia của Thẩm Hi Nguyệt không tính là sâu nhưng vẫn khiến trên mặt của Triệu An Linh có vệt máu. Đám người được đưa tới trong ngoại điện của Đình Ngô, máu của nàng ta đã ngừng lại.

Có thể miệng vết thương nhìn khác doạ người, cảm xúc Triệu An Linh cực độ sụp đổ.

Hoàng hậu nhíu mày nhìn một cảnh hò hét ầm ĩ: “Các ngươi đến cùng đang làm gì? Yến hội đã kết thúc còn không quay về, sao lại làm ra chuyện như vậy.”

Triệu An Linh điên cuồng, rống lên: “Mẫu hậu, cầu ngài làm chủ cho nhi thần. Thẩm Hi Nguyệt này là muốn mạng của nhi thần: mệnh, nếu không phải con tránh thoát được, mới rồi đã bị đâm chết”

Văn Hi công chúa gần đây vẫn luôn không tìm được cơ hội nói chuyện với Chiêu Vũ đế, không dễ dàng gì thừa dịp yến hội nói chút chuyện nhà, ai ngờ liền nghe nói Triệu An Linh xảy ra chuyện. Bà ta lập tức vội vàng lo lắng chạy tới nơi đây, nhìn thấy mặt của Triệu An Linh liền kích động.

“Ai, là ai làm!”

Triệu An Linh thấy được bà ta như là thấy được tim mình, dúi đầu vào trong ngực Văn Hi công chúa.

Bình luận

Truyện đang đọc