Hắn ta bước từ bên ngoài vào, lúc bước qua bàn của Triệu Khương Lan, nàng liếc mắt một cái, đã nhìn thấy trên khay dường như đặt một chiếc chuông ngọc.
Không biết nàng cảm giác đúng hay không, nhưng Triệu Khương Lan cảm thấy chiếc chuông ngọc này hơi quen mắt.
Chiêu Vũ để chỉ vào món đồ trong khay: “Đây là cái gì?”
Lưu công công cầm lấy cái khay đặt trước mặt ông ta: “Bẩm hoàng thượng, lúc nãy cử người đi Thưởng Nguyệt đình một chuyến, trên cành mai có người dùng chỉ đỏ buột chiếc chuông này. Nô tài thấy không giống đồ trong cung”.
Hoàng hậu chia tay ra: “Đưa bản công xem”.
Bà ta cầm lấy xem một cách tỉ mỉ, không lâu sau đó đã kêu lên một tiếng: “Chiếc chuông này. sao lại giống với đồ được làm ra ở một tiệm tên là “Đan Tâm” trong nhân gian vậy.” Truyện One chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Triệu chương Lan xém chút phun ngụm nước. Quả nhiên vừa nãy nàng không nhìn lầm.
Bởi vì việc làm ăn trong tiệm gần đây phát đạt, “Đan Tâm” bắt đầu cho ra mắt những phụ kiện phổ biến.
Những phụ kiện này không phải làm riêng cho từng người, mà là sản xuất đồng loạt. Nhưng vô cùng tinh xảo, là sản phẩm có giá trị cao.
Giá tiền cao hơn những trang sức được làm bằng những đá quý có một không hay, cũng cao nhã hơn những loại phấn son, rất được khách hàng yêu thích.
Chiếc chuông ngọc là một trong số đó, lúc bạn còn cố ấy nói rất thích hợp để tặng cho người trong lòng, bản vô cùng đắt.
Hoàng hậu đã nói như vậy, Chiêu Vũ đế hơi hoài nghi: “Sao hoàng hậu lại biết?”
Triệu Khương Lan nghe thấy hoàng hậu nói: “Vài ngày trước Việt Vương có lòng cũng mua cho thân thiếp thứ đồ này, nghe nói nó được làm rất cầu kỳ, cho nên tất cả sản phẩm đều có vết tích đặt biệt, đây, chính là hoa văn sóng nước này.
Chiêu Vũ để ghé gần xem, quả nhiên nhìn thấy một hoa văn nhỏ. Mộ Dung Bắc Hải và Triệu Khượng Lan đưa mắt nhìn nhau, rồi nhanh chóng tản ra. May mắn bọn họ đều không biết cửa tiệm đó là do nàng mở. Hoàng hậu lại hỏi: “Thưởng Nguyệt đình chỉ có thứ này thôi sao, không có người khác à?” Đáp án là không có. Ánh mắt của mọi người đều hiếu kỳ.
Trong lòng Sơ phi vô cùng thấp thỏm, vốn hoàng thượng đã hỏi riêng ý kiến của bà ta về hôn sự của lão Lục, còn nhắc đến cô nương của La gia.
Có một anh trai chiến công hiển hách như La Tước, hiển nhiên La Kiều Oanh là một sự lựa chọn tương đối tốt, bà ta thật sự rất hài lòng.
Nhưng trước mắt xảy ra chuyện này, thật sự khiến bà ta và nam nhân bên cạnh phải trao đổi riêng với nhau, con trai của bà ta phải tính như thế nào đây?
Nghĩ như vậy, Sơ phi đã thấy khó chịu.
Bà ta lờ mờ cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, bất giác nhìn lại, thì thấy Chiêu Vũ để đang nhìn chằm chằm bản thân.
Lúc đầu Sơ phi có chút khó hiểu, nhưng thấy Chiêu Vũ để nháy mắt, trong ánh mắt có ý tứ sâu xa.
Bà ta đột nhiên hiểu được ý của ngài, cuối cùng cũng cắn răng, nối tiếp chủ đề liên quan đến “Đan Tâm” mà hoàng hậu nói.
“Hoàng thượng, thân thiếp cũng có nghe nói về “Đan Tâm”, dường như vài ngày trước có nghe lão Lục nhắc đến, từ nhỏ thằng bé đã thích mua những thử xinh đẹp, nên chắc cũng đã từng ghé qua chỗ này.
Mộ Dung Tô bất ngờ được mẫu phi nhắc đến, lơ mơ ngẩng đầu.
Trong phút chốc đã nghe thấy phụ hoàng tức giận hét lớn: “Lão Lục, có phải con lại nghịch ngợm, cố ý trêu chọc cô nương La gia!”.
Ánh mắt của Mộ Dung Tổ lúc này giống như chú chó nhỏ ấm ức, trước ngực viết hai chữ “xúi quẩy”.
Triệu Khương Lan vốn cảm thấy bầu không khí này hơi dọa người, nhưng đột nhiên nhìn thấy bộ dạng của hắn ta, xém chút đã không nhịn được mà cười thành tiếng.