Mộ Dung Bắc Uyên cười lạnh: “Ngươi đương nhiên phải phạt. Sáng sớm ngày mai tự mình đi tìm Chu Khiết lĩnh hai mươi roi đánh.”
Triệu Khương Lan vội nói: “Chao ôi, dù nàng ấy có bản lĩnh thì cũng không chịu nổi hai mươi roi đánh, dù thế nào nàng ấy cũng là một tiểu cô nương, trừng phạt này cũng quá nặng đi. Nếu có chỗ nào không ổn thì không phải vẫn là để thiếp trị sao. Vương gia của thiếp ơi, ngài bớt bớt giận, lát nữa trở lại thiếp quất nàng ấy mấy cái, cho chút giáo huấn là được rồi.”
Mộ Dung Bắc Uyên lại chuyển sang nàng: “Nàng trước ngậm miệng vào đi, đã đến lúc này rồi mà nàng còn có tâm tư đi quản nha hoàn? Nàng cho rằng chốc nữa bản vương không trùng trị nàng hả?”
Triệu Khương Lan lộ vẻ tủi thân và khiếp sợ, đặc biệt xốc nổi chỉ vào hắn.
“Chàng chàng chàng, cái tên xấu xa này, lại dám hung ác với thiếp như vậy, thiếp tức giận!” Mộ Dung Bắc Uyên: “..”
Hắn bất đắc dĩ nhéo nhéo mi tâm: “Nàng còn không biết xấu hổ mà tức giận hả, chẳng lẽ người sai không phải nàng?”
Triệu Khương Lan bắt đầu chơi xấu: “Cho dù thiếp sai rồi thì thế nào? Thiếp sai rồi thì chàng liền có thể hung ác với thiếp? Không phải thiếp là nữ nhân chàng thích nhất sao, chàng lại dùng loại thái độ này đối xử người chàng thích nhất hả, trước kia Thẩm Hi Nguyệt làm bao nhiêu chuyện xấu mà chàng cũng đâu có hung ác với nàng ta!”
Mộ Dung Bắc Uyên: “…” .
||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
Hắn nhấc tay tỏ vẻ đầu hàng: “Rồi rồi, là ta sai rồi được chưa. Tiểu tổ tông, ta xin lỗi nàng, ta không nên hung ác với nàng, có chuyện gì thì cũng nên nói chuyện rõ ràng.”
Lúc này Triệu Khương Lan mới thỏa mãn nhẹ gật đầu: “Vậy chàng còn phải phạt Mai Hương sao?”
“Ngay cả một nha hoàn làm sai chuyện mà bản vương cũng không thể phạt sao?”
Đuôi mắt nàng nhướng một cái: “Hử?”.
“Được được được, không phạt không phạt. Nàng cũng mệt rồi, ta với nàng cũng quay về ngủ một giấc là vừa khéo”
Mai Hương chớp chớp mắt, thầm nghĩ như vậy mà cũng có thể ấy hả.
Vẫn là mỹ nhân kế của chủ thượng nhà nàng ấy lợi hại.
Triệu Khương Lan cười hì hì kéo lại cổ tay Mộ Dung Bắc Uyên: “Vương gia ngài tốt nhất”
Mộ Dung Bắc Uyên dở khóc dở cười, vào trong phòng lại không nhịn được mà hỏi.
“Ấy, nàng thật là đi chữa chân cho người ta hả? Nhưng Mai Hương này sao hơn nửa đêm rồi lại biết mắt cá chân của tỷ tỷ mình bị treo, hơn nữa vì cái gì lại treo tường mang nàng ra ngoài, không phải là nàng giấu ta chuyện gì đấy chứ?”
Triệu Khương Lan nửa thật nửa giả nở nụ cười, trong lòng lại thấp thỏm.
Quả nhiên Mộ Dung Bắc Uyên quá mức thông minh.
Lập tức hắn đã nghĩ đến chỗ không đúng, trước đó một chút xíu sơ hở Tần Nguyên cũng không phát hiện.
Muốn lừa gạt Mộ Dung Bắc Uyên quả thật không đơn giản.
“Đúng vậy đó, thiếp ra ngoài làm chuyện xấu, đương nhiên phải lén lút không nói cho chàng.”
Mộ Dung Bắc Uyên nhấc mắt: “Thành thật khai báo, bằng không bản vương sẽ nghiêm hình ép cung”
Nàng lập tức ngồi lên đùi hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn.
“Để thiếp suy nghĩ một chút ha. Thiếp ra ngoài… ừm, để vụng trộm hẹn hò tình lang. Chàng biết đó, đêm hôm khuya khoắt, trượng phu còn ra ngoài gây dựng sự nghiệp, vườn không nhà trống như chúng thiếp rất khó nhịn. Đêm dài đằng đẵng, không tìm chút vui thì làm sao xứng với nhân sinh uyển chuyển. Không được! Không được!”
Triệu Khương Lan vừa nói xong, Mộ Dung Bắc Uyên liền giơ tay nhéo lỗ tai nàng.
Nàng đau đến mức kêu lên au au: “Nhanh nhanh, buông ra, buông ra!”
“Còn biết đau à, trêu ta thú vị lắm sao?”
Triệu Khương Lan tủi thân giả bộ đáng thương: “Vậy đại nhân muốn thế nào mới bằng lòng bỏ qua cho thiếp đây?”
“Lấy thận hối lộ đi!” Mộ Dung Bắc Uyên nói xong thì lập tức cắn môi nàng.
Bởi vì mang theo tức giận, Mộ Dung Bắc Uyên lăn qua lộn lại quả thực có phần hung ác.
Sáng sớm hôm sau, hắn lại rời phủ đi tra án.
Triệu Khương Lan giật giật thân thể suýt tan thành từng mảnh của mình, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ.